Chương trước
Chương sau
Đây là chuyện gì?

Hai ngày này cô luôn buồn nôn, chẳng lẽ ăn trúng đồ không vệ sinh sao?

Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi kiểm tra, nhưng thời gian không kịp, sau khi thăm Tống Chí Thượng thì cô còn phải chạy đến trường đua, qua mấy ngày rồi nói sau!

Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp người quen biết cũ.

Lần này Lam Tiếu trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì an phận rất nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn rửa tay bên cạnh cô ta, cô ta nhìn gương dặm lại phấn mà không nói tiếng nào.

Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lam Tiếu mới sầm mặt xuống, cất đồ vào rồi lập tức đi đến phòng bệnh của Lam Nhan.

Lần trước Lam Nhan cản một phát súng vì Lăng Hoa Thanh, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện.

Khi Lam Tiếu đẩy cửa đi vào, Lam Nhan đang phẫn nộ xem tivi, trên đó đang chiếu lại cuộc thi đua xe quốc tế, trong đó số lần Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện chiếm hơn phân nửa.

"Chị họ, vừa rồi em trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn."

Đồng tử của Lam Tiếu co rụt lại, lập tức nhìn về phía Lam Tiếu: “Cô ta đến bệnh viện làm gì?"

Sắc mặt Lam Tiếu rất nặng nề: “Chị, có lẽ cô ta mang thai rồi."

"Cái gì?" Lam Tiếu đột nhiên ném ra một quả bom, nửa ngày sau Lam Nhan vẫn không kịp phản ứng, cô ta mất hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn Lam Tiếu: “Sao em biết cô ta mang thai?"

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu mới ly hôn nửa tháng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn mang thai chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ rất có thể đứa con này là của Lăng Tiêu.

Hỏi sao Lam Tiếu có thể không hoảng hốt?

Lam Tiếu nói: “Vừa rồi em trông thấy cô ta trốn trong nhà vệ sinh nôn mửa."

Lam Nhan siết chặt cái chăn: “Không, nôn trong nhà vệ sinh chưa chắc là mang thai, lúc này cô ta đến bệnh viện làm gì, có phải là muốn kiểm tra không, sao em không đi theo?"

Lam Nhan không khống chế được mà gầm thét với Lam Tiếu, kết quả động đậy làm trúng vết thương, cô ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lam Tiếu thấy vậy lập tức nói: “Chị đừng tức giận, em đi ngay."

Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy đến phòng cấp cứu, không ngờ lại trông thấy Mộ Tư ở cửa phòng cấp cứu.

“Sao anh lại ở đây?" Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc đồng thời lại hơi lo lắng.



Tống Chí Thượng chỉ giả vờ thôi, không chừng Mộ Tư nhìn ra cái gì đó.

Mộ Tư vẫn ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan bảnh trai như một khối ngọc Dương Chi sạch sẽ ôn hoà: “Anh nghe nói chú Tống xảy ra tai nạn xe nên đến xem có giúp được gì không."

Anh cũng nắm tin nhanh thật!

Thịnh Hoàn Hoàn không vạch trần anh ta mà ngồi xuống bên ngoài phòng cấp cứu: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi, thời gian qua tôi bận quá nên không đến thăm anh."

Tuy là lời quan tâm, nhưng lại làm người ta cảm thấy xa cách lạnh lùng.

Trong lòng Mộ Tư rất khó chịu, nhưng không thể hiện ra trước mặt cô: “Khôi phục rất tốt, mỗi ngày Đường Dật đều đến làm vật lý trị liệu giúp anh."

Chỉ là đến bây giờ hai chân của anh ta vẫn không có cảm giác.

"Vậy là tốt rồi." Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt một tiếng rồi không nói gì với anh ta nữa.

Chờ giây lát, Tống Chí Thượng còn chưa đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn tranh thủ gửi tin nhắn cho ông: “Chú Tống có thể ra rồi, lát nữa tôi còn phải đi thi, Mộ Tư cũng ở bên ngoài, chú cẩn thận một chút, đừng để anh ta nhìn ra mánh mối."

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không dám tùy tiện tin tưởng ai, nhất là Mộ Tư đã từng phản bội cô.

Tin nhắn được gửi đi không bao lâu thì cửa phòng cấp cứu đã mở, y tá đẩy Tống Chí Thượng đi ra từ phòng cấp cứu.

"Chú Tống." Thịnh Hoàn Hoàn kêu một tiếng, lập tức khẩn trương đi lên nhìn Tống Chí Thượng đang nhắm nghiền hai mắt, còn đeo chụp dưỡng khí, cô kéo bác sĩ phía sau lại mà hỏi: “Bác sĩ, tình hình của ông ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ phối hợp buông tiếng thở dài rồi nặng nề nói: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày nay không thể lơ là, chờ ông ấy tỉnh lại mới biết tình hình cụ thể."

Sau khi Tống Chí Thượng tiến vào phòng bệnh liền bị cách ly, không bao lâu sau người thân của ông chạy đến rồi khóc rống một trận.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết Tống Chí Thượng có nói chuyện này với họ không nên cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi.

Mãi đến khi Mộ Tư không nhịn được nhắc nhở cô: “Hoàn Hoàn, em phải đi, nếu không không đuổi kịp thi đấu đâu."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới tạm biệt họ rồi vội vàng rời đi.

Lúc đến đầu cầu thang, Lam Tiếu đột nhiên xuất hiện cản đường đi của cô, chanh chua châm chọc: “Ôi chao, đi đâu đây, thật là rất cẩn thận, hẹn hò mà còn chọn ở bệnh viện."

Lam Tiếu vừa tìm kiếm hồi lâu, đến bây giờ còn thở không ra hơi, kết quả vừa tìm được thì Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn đi, điều này làm Lam Tiếu không thu hoạch được gì thật tức giận.

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng đi thi nên không có tâm tình để ý cô ta: “Tránh ra."

"Vội vã đi như vậy làm gì, sợ người ta phát hiện à?"

Lam Tiếu không lùi mà còn đi lên phía trước hai bước, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà giễu cợt nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô thật giỏi, vừa Đường Nguyên Minh vừa Mộ Tư, không chịu nổi tịch mịch như thế khó trách Lăng Tiêu lại bỏ cô."



Lam Tiếu đang cố ý muốn chọc giận cô sao?

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nhân vật công chúng, cô ta biết chắc cô không dám ra tay.

"Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra." Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh lẽo.

Lam Tiếu hất mặt lên, khiêu khích cười nói: “Tôi không tránh đó, có giỏi đánh tôi đi!"

Lúc này họ đang ở đầu cầu thang, chỉ cần Thịnh Hoàn Hoàn ra tay thì Lam Tiếu dám đẩy cô xuống từ nơi này, vậy thì một công ba việc.

Vừa có thể hại Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia được cuộc thi, còn có thể giải quyết nghiệt chủng trong bụng của cô, lại có thể kéo Thịnh Thế xuống nước.

Nhưng Lam Tiếu xem nhẹ Thịnh Hoàn Hoàn.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã không phải tiểu công chúa phô trương ương ngạnh, làm việc không suy xét hậu quả của mấy tháng trước, mà là nữ cường nhân suýt cửa nát nhà tan, ngồi ở vị trí tổng giám đốc.

Trải nghiệm này mang đến cho cô sự bình tĩnh tỉnh táo và nhẫn nại phi phàm.

Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn cũng sớm nhìn ra Lam Tiếu đang cố ý kiếm chuyện muốn chọc giận cô nên tất nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện.

Đang lúc cô muốn quay người rời đi từ một lối khác thì giọng nói của Mộ Tư đột nhiên vang lên từ phía sau: “Không muốn rơi vào kết cục giống Hứa Oánh Oánh thì lập tức biến mất cho tôi."

Câu nói này làm Mộ Tư luôn ôn hoà như ngọc lộ vẻ sắc bén tột độ, Lam Tiếu nhìn về người ngồi phía sau Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng sinh ra mấy phần khiếp đảm.

Hứa Oánh Oánh vì một câu của Lăng Tiêu mà từ tiểu công chúa Hứa gia cao quý biến thành gái bia ôm ai ai cũng hà hiếp được, mặc dù còn sống nhưng sống không bằng chết.

Điều kiện của Lam gia và Hứa gia tương đương nhau, Mộ Tư muốn xử lý cô ta không phải việc khó, Lam Tiếu không muốn trở thành Hứa Oánh Oánh thứ hai.

Cô ta đố kị trừng Thịnh Hoàn Hoàn rồi để lại một câu "Coi như số cô gặp may", sau đó vội vàng rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Lam Tiếu, bỗng nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Mộ Tư không hiểu.

"Tôi cười có một số người thích sợ mạnh hiếp yếu, vốn cho rằng là chó ngao Tây Tạng, không ngờ chỉ là con Husky." Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đang cảm thán, không biết khi nào cô có thể chỉ dùng một câu có thể dọa người ta đi như vậy, thật quá đơn giản khí phách!

Mộ Tư như biết Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ cái gì nên nói: “Chờ em đặt vững gót chân ở Thịnh Thế thì cũng có thể dùng một câu làm loại người này ngoan ngoãn ngậm miệng."

"Có lẽ là vậy!" Thịnh Hoàn Hoàn nhún vai.

Muốn thật sự khống chế Thịnh Thế thì phải làm phe phái của Chu Tín xuống đài, con đường cô phải đi còn rất dài! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.