Chương trước
Chương sau
Trên cái kệ bên cạnh bồn rửa mặt có đặt một cái khăn được xếp rất ngay ngắn.

Nhìn những thứ này, ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn tối lại.

Anh Minh thật sự thích cô sao?

Sau khi đi ra phòng lần nữa, cô nhìn thấy trên bàn đã bày vài dĩa đồ ăn, trông bề ngoài không được bắt mắt lắm.

Đường Nguyên Minh bưng một nồi cháo nhỏ đi ra phòng bếp, ánh mắt xẹt qua chân cô, khóe miệng nhếch lên: “Ngồi xuống ăn cơm đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên bàn ăn.

Đường Nguyên Minh múc một chén cháo cho cô: “Nếm thử xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy cái chén, uống một hớp rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cũng không tệ lắm.”

Đường Nguyên Minh cười cười, vẻ mày dịu dàng rất điển trai: “Nếm thử cái này.”

Là cà chua xào trứng.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày: “Quá ngọt.”

Đường Nguyên Minh nhìn dáng vẻ cô nhíu mày thì cười nói: “Lần sau bỏ ít đường hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn buông chén xuống rồi nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, sao em lại ở chỗ này?”

Ý cười bên môi Đường Nguyên Minh phai nhạt, anh buông đũa xuống, vẻ mặt có chút lạnh lẽo: “Em không nhớ?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm tư, sau đó lắc đầu.

Anh nói: “Em uống say, trên đường luôn gọi tên Lăng Tiêu, vừa khóc vừa quấy, anh sợ bác gái lo lắng nên đưa em tới chỗ anh.”

Cho nên là cô uống say? Còn uống say nổi điên?

Đường Nguyên Minh nói: “Yên tâm, anh đã gọi cho bác gái rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu đỡ trán: “Ngại quá, đã để anh chế giễu.”

Cô thật sự luôn gọi tên Lăng Tiêu? Không đến mức như vậy vậy chứ?

Tuy ly hôn với hắn làm cô rất khó chịu, nhưng còn chưa tới nổi muốn chết muốn sống.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cô đã nghĩ thông suốt về cuộc hôn nhân “Sai lầm” giữa mình và Lăng Tiêu. Nhưng ai ngờ uống rượu xong lại mất kiểm soát như vậy?

Vẻ mặt Đường Nguyên Minh không hề dịu lại, sự dịu dàng cưng chiều vừa rồi hoàn toàn biến mất: “Em coi anh là Lăng Tiêu.”

A?



Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn rũ xuống: “Em... Không làm gì anh chứ?”

Đường Nguyên Minh rũ mắt xuống, múc chén cháo cho mình: “Em xem Weibo đi!”

Đường Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy không ổn, mở Weibo ra liền thấy hình ảnh cô và Đường Nguyên Minh nhiệt liệt ôm hôn, tay cô từ từ siết chặt.

Cô và Đường Nguyên Minh hôn môi, còn bị người ta chụp lén đăng lên mạng, hiện tại dưới Weibo của cô là một tràng tiếng mắng.

Vấn đề là tại sao lại xảy ra việc này, cô không có chút ấn tượng nào cả.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, ánh mắt chỉ còn lại lạnh lẽo: “Vì sao không đẩy em ra?”

Đường Nguyên Minh không trả lời, chỉ mở điện thoại ra đưa tới trước mặt cô, lạnh nhạt mở miệng: “Tối hôm qua một đêm không ngủ, tìm thật lâu mới tìm được, anh biết nhất định em sẽ hiểu lầm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc chuyển mắt vào điện thoại anh.

Đó là một đoạn video, trong video có quay lại nụ hôn tối hôm qua xảy ra như thế nào.

Là cô chủ động ôm lấy cổ Đường Nguyên Minh rồi đưa môi. Anh sửng sốt vài giây rồi kéo cô ra, vẫn là cô ghì anh lại lần nữa, liên tục vài giây sau lại bị kéo ra...

Nhìn video này, hồi tưởng những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn tự cảm thấy hổ thẹn: “Thực xin lỗi, em cho rằng...”

Đường Nguyên Minh nói tiếp lời cô muốn nói: “Cho rằng anh nhân lúc em uống say động tay động chân?”

Nhìn gương mặt quen thuộc của Đường Nguyên Minh và vẻ thất vọng trên đó, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình không còn chỗ dung thân: “Em xin lỗi.”

Xem ra Đường Nguyên Minh không nói dối, cô thật sự xem anh trở thành Lăng Tiêu!

Hơn nữa Đường Nguyên Minh rất quân tử, rất nhanh đã kéo cô ra.

Là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy ở bên cạnh Đường Nguyên Minh quá xấu hổ, cô lập tức đứng lên: “Anh Minh, thời gian không còn sớm, em còn phải mau mau đi đến đoàn xe, cảm ơn tối hôm qua anh đã cho em ở lại.”

Nói xong, cô vội vàng đi ra bên ngoài.

“Hoàn Hoàn.” Đường Nguyên Minh đột nhiên gọi Thịnh Hoàn Hoàn lại.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước, nghe thấy giọng Đường Nguyên Minh truyền đến từ phía sau: “Quên anh ta đi, sáng nay đã có thông tin Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ liên hôn, ngày kết hôn là vào giữa tháng sau, những lời này là truyền ra từ Lăng Hoa Thanh.”

Đột nhiên nghe thấy tin này, tim cô đau nhói lên, hơn nữa cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt.

Sau một lúc lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới tìm về giọng nói của mình: “Em sẽ quên, hơn nữa còn chúc phúc cho anh ta.”

Đường Nguyên Minh lại nói: “Tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh sẽ không để trong lòng, anh không hy vọng quan hệ giữa chúng ta bởi sinh ra ngăn cách vì nụ hôn này.”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà vội đổi giày rời đi.

Tiến vào thang máy, cô mệt mỏi dựa vào thang máy, sức lực như lập tức bị rút cạn.



Cô cho rằng mình đã nhìn thấu cuộc hôn nhân và tình cảm “Sai lầm” đối với Lăng Tiêu, mãi đến khi vừa nghe hắn muốn cưới cô gái khác, cô mới biết mình đang lừa mình dối người.

Thừa nhận đi Thịnh Hoàn Hoàn, mày yêu Lăng Tiêu.

Thừa nhận đi Thịnh Hoàn Hoàn, mày ghen ghét đến phát cuồng.

Sau khi đi ra từ thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Đường Nguyên Minh, anh chỉ nói cho cô biết xe cô đậu ở đâu trong gara.

Thịnh Hoàn Hoàn không dám ở lại nữa, chính xác mà nói cô không dám để mình yên tĩnh, cô vội tìm được xe rồi lao đến đoàn xe.

Nhưng cô thức dậy trễ, khi đến nơi vẫn bị muộn.

Cô nhìn thấy Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ.

Bởi vì cô là người cuối cùng chạy tới nên tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bao gồm Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đứng bên cạnh hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn dời ánh mắt khỏi hai người, nhìn về phía Lý Hưng Hoài: “Xin lỗi Lý đội, hôm qua uống nhiều quá.”

Lý Hưng Hoài gật đầu: “Không có gì, đi qua bên đó đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, vừa nâng bước chân lên chuẩn bị đi đến bên cạnh Lăng Kha thì giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Đứng lại.”

Tim Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy, bước chân ngừng lại.

Cô quay đầu lại liền thấy Lăng Tiêu không cảm xúc giơ tay chỉ vào mình: “Cô, đi ra bên ngoài đứng.”

Nhìn về hướng Lăng Tiêu chỉ, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, không nói nhiều lời mà đi thẳng ra bên ngoài.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người cô, dù đã là cuối thu nhưng nắng vẫn rất gắt.

Lăng Kha và Mao Tuấn giận mà không dám nói gì, Triệu Giai Ca nhếch miệng cười.

Sáng sớm tin tức Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ liên hôn đã truyền ra từ chỗ Lăng Hoa Thanh ở, thì ra Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng là gì đối với Lăng Tiêu.

Tiểu thư đứng đầu thì thế nào, vẫn không trốn thoát vận mệnh bị bỏ rơi!

Lý Hưng Hoài muốn xin cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lại bị một ánh mắt của Lăng Tiêu trấn áp, lời đến bên miệng lại nuốt ngược xuống.

Hội nghị này không kéo dài thật lâu, khi kết thúc Lăng Tiêu lại đi về hướng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng thẳng lưng lên, cô không muốn bị hắn coi khinh, đặc biệt là vào thời điểm này thì cô càng phải thẳng lưng.

Lăng Tiêu ngừng lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn vào gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, một lát sau giọng nói lạnh lẽo lại vang lên: “Lý đội, thời gian cô ta thi đấu là vào lúc nào?”

Lý Hưng Hoài ngẩn người: “Hai giờ rưỡi chiều.”

Lăng Tiêu lại nói: “Vậy để cô ta đứng đến giữa trưa lại đến sân thi đấu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.