Chương trước
Chương sau
Mộ Tư đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Anh ta nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn đang nhắm chặt hai mắt, cặp mắt hạnh xinh đẹp lại tươi sáng kia đã từng dịu dàng chan chứa yêu thương, hiện giờ đang bị hai hàng lông mi thật dài che khuất, anh không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng anh ta biết, khi mở ra thì trong đó không còn sự dịu dàng yêu thương của ngày xưa nữa, chỉ có lạnh lùng và xa cách, tựa như tối hôm qua cô chắn trước người Nam Tầm với ánh mắt lạnh nhạt kia.

Mộ Tư đột nhiên cảm thấy không cam lòng, trong lòng anh như còn chờ mong điều gì, cuối cùng anh click mở WeChat của cô, muốn xem cô có xóa bỏ sạch tất cả mọi thứ về anh hay không.

Nhưng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, anh nghe thấy tiếng xe, còn không chỉ là một chiếc.

Anh ta hiếm khi tới nơi này, huống chi đã giờ này rồi mà đối phương còn không mời mà đến, ngẫm lại cũng đoán được là ai.

Mặt Mộ Tư hơi trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó buông di động xuống rồi đứng lên, cánh cửa đột nhiên đã bị đẩy ra.

Mộ Tư nhìn Lăng Tiêu nghênh ngang xông vào địa bàn của mình, còn mang theo dáng vẻ như vương giả bễ nghễ thiên hạ, bước từng bước một về hướng anh.

Phía sau vương giả này còn có một đám tướng sĩ uy nghiêm đi theo.

Mộ Tư thật sự không ngờ Lăng Tiêu sẽ tìm đến cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người đến thế, xem ra là anh ta quá khinh địch.

Lăng Tiêu đã lắp định vị vào di động của Thịnh Hoàn Hoàn, căn bản không cần tìm là có thể biết chính xác vị trí của cô.

Rất nhanh sắc mặt Mộ Tư đã khôi phục vẻ ôn hoà, tươi cười nhìn Lăng Tiêu không mời mà đến: “Cơn gió nào Lăng tổng tới, cái miếu nhỏ của tôi không chứa nổi đại Phật như anh.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô gái đang nằm hôn mê trên sô pha, thấy quần áo cô còn ngay ngắn thì mới nhìn về phía Mộ Tư, không khách sáo nói: “Cái miếu rách nát của anh thật sự không chứa nổi tôi, tôi đến mang người của mình đi.”

Lăng Tiêu thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón áp út, lạnh lùng nhếch môi lên: “Nếu anh thiếu tiền chỉ cần báo một tiếng, nể tình đêm nay anh ra tay giúp đỡ, tôi quyên chút tiền cho anh cũng được.”

Mộ Tư không vội không bực mà cười nói: “Lăng tổng thật hào phóng, nhưng tôi nghe không hiểu anh nói gì, ai là người của anh?”

“Đừng giả vờ hồ đồ, thế thì chán lắm.” Khí thế của Lăng Tiêu trở nên rất sắc bén, hắn không để ý tới Mộ Tư mà đến gần Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm trên sô pha.

Mộ Tư đứng bên sô pha, đi lên trước hai bước, chắn trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng tổng muốn dẫn người đi cũng được, nhưng phải đợi cô ấy tỉnh lại, chính miệng nói cô ấy chịu đi theo anh thì anh mới được dẫn người đi.”

Yêu cầu này của Mộ Tư rất hợp lý, nhưng anh ta không biết Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn, Lăng Tiêu đến dẫn vợ mình đi cần gì được người khác cho phép?

Lăng Tiêu duy ngã độc tôn mà nói: “Đây không phải chuyện anh định đoạt.”



Dứt lời thì một đám vệ sĩ cao lớn đã xông về hướng Mộ Tư.

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Mộ Tư: “Nếu Mộ thiếu còn muốn giữ được cái chân còn lại thì tốt nhất đừng phản kháng vô vị.”

 

Hắn vừa dứt lời đã đi qua bên cạnh Mộ Tư, khom lưng muốn bế Thịnh Hoàn Hoàn lên.

Lúc này, trong mắt Mộ Tư xẹt qua một tia nguy hiểm, giơ tay liền chém vào sau lưng Lăng Tiêu.

Sau lưng Lăng Tiêu như có đôi mắt, thân thể chợt lóe, một tay nắm lấy Mộ Tư, tay còn lại đánh thật mạnh vào anh ta.

Mộ Tư vội nâng đầu gối lên, dùng sức húc vào bụng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu dùng khuỷu tay chặn công kích của Mộ Tư, sau đó siết nắm đấm lại, đánh một quyền thẳng vào bụng Mộ Tư.

Mộ Tư kêu rên, cả người đảo về phía sau, ngã vào bàn trà rồi lăn thẳng xuống đất.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm người ta không thấy rõ.

Thẳng đến Lăng Tiêu bế Thịnh Hoàn Hoàn lên, Mộ Tư còn muốn đuổi theo thì lại bị bọn vệ sĩ vừa tỉnh táo lại bao vây.

Vệ sĩ do Lăng Tiêu mang đến đều có võ, Mộ Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu mang đi.

Lúc đi vệ sĩ còn lấy túi của Thịnh Hoàn Hoàn về, nhưng chiếc di động rơi dưới đất lại bị bỏ sót.

Nhìn đám người không kiêng nể gì xông tới, lại nghênh ngang rời đi, mặt Mộ Tư đen như đêm trước lúc bão táp ập tới.

Một lát sau, hai bảo vệ bị đánh mặt mũi bầm dập vọt vào, thấy Mộ Tư không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Tư nhìn hai bảo vệ bị đánh sưng mặt, những vết sưng đỏ đó giống như đánh vào mặt anh, đánh vào tôn nghiêm của một người đàn ông.

Lửa giận lập tức bùng nổ, anh ta giơ chân đá ngã sô pha, lập tức cầm điện thoại gọi cho bọn Mã Lai Đường Văn Vũ, đêm nay Lăng Tiêu đừng mơ dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.

Mã Lai nhận được điện thoại thì lập tức bảo người tắt nhạc, Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn nhìn về phía anh ta gần như cùng lúc.

Khi Mộ Tư nói Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu cưỡng chế mang đi, Mã Lai trầm mặc vài giây, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.



Hai bảo vệ biết đoàn người Lăng Tiêu lái xe gì, Mộ Tư trực tiếp nói rõ tình hình với Mã Lai rồi lập tức ra lệnh: “Các cậu lập tức dẫn người đến đường XX, chặn Lăng Tiêu lại cho tôi, giờ tôi lập tức đi qua.”

Một lát sau vẫn nghe thấy Mã Lai đáp lại, Mộ Tư chau mày: “Mã Lai?”

Mã Lai đi vào một nơi yên lặng, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi: “Lão đại, anh cản Lăng Tiêu lại làm gì?”

Mặt Mộ Tư càng âm trầm: “Đương nhiên là phải cướp Hoàn Hoàn về, hiện tại cô ấy còn hôn mê, ai biết Lăng Tiêu sẽ làm gì.”

Nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm ướt át vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư liền lo sợ bất an: “Đừng hỏi nữa, mau đi đi.”

Nếu không đi nữa, chờ Lăng Tiêu chạy ra đại lộ thì không còn kịp nữa.

Nhưng Mộ Tư lại nghe thấy Mã Lai thở dài, bất đắc dĩ lại bi ai mà nói: “Lão đại, đừng đuổi theo, cho dù Lăng Tiêu muốn làm gì Thịnh tiểu thư cũng là hợp pháp.”

Cả người Mộ Tư cứng đờ, đầu óc hơi ngơ ra: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Mã Lai không đành lòng mà nói: “Bọn họ đã kết hôn.”

Đầu Mộ Tư trống rỗng, ngực như bị một ngọn núi lớn đè nặng, làm anh ta khó chịu sắp hít thở không thông, sau một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình: “Vừa rồi cậu nói cái gì.”

“Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết hôn.”

“Cậu lặp lại lần nữa.”

Nghe tiếng nói khàn khàn truyền tới, Mã Lai cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến Mộ Tư đã đối xử với Thịnh Hoàn Hoàn thế nào thì rất tức giận: “Tôi nói chị dâu đã đi lấy chồng, ngay vào ngày anh đi Mỹ, chị dâu và Lăng Tiêu đã đến Cục Dân Chính, một nửa Hải Thành đều đã biết việc này.”

Mã Lai vừa dứt lời thì điện thoại đã bị đối phương cắt đứt.

Mã Lai chửi nhỏ một tiếng, cũng không biết đang tức giận với ai.

Lúc này Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn đi đến, Mã Lai trầm trọng mà nhìn bọn họ: “Lão đại đã biết chuyện của chị dâu và Lăng Tiêu rồi.”

Sắc mặt Đường Văn Vũ và Hứa Ninh Viễn lập tức thay đổi.

Ba người trầm mặc hồi lâu, Đường Văn Vũ nói: “Sớm muộn gì đều sẽ biết thôi, dù sao anh ta đã chọn Bạch Tuyết, cũng không có gì để khó chịu.”

Hứa Ninh Viễn cũng nói: “Đúng vậy, hẳn lão đại đã sớm đoán được kết quả này, chỉ cho anh ta thay lòng đổi dạ, không cho người ta đi lấy chồng à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.