Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, rất nhanh đã tới tầng hầm.

Trong một gian phòng trống trải, cô nhìn thấy Vinson và hai người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập trên mặt đất.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn cô, lười biếng dựa vào cửa sắt: “Không phải cô muốn biết ai là người bỏ thuốc sao, đi đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại rồi đi về hướng hai người kia, nhìn chằm chằm nửa ngày mới nhận ra Chu Duệ: “Là anh?”

Người đàn ông này không có qua lại gì với cô, chỉ gặp một lần vào đêm đó, tối hôm qua có gặp thoáng qua mà cô cũng không nhận ra gã.

Chu Duệ vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn liền run run rẩy rẩy bò về hướng cô: “Thịnh tiểu thư, cô tha cho tôi đi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mê muội vì sắc đẹp, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa...”

Mặt Chu Duệ đầy máu, khóe miệng không ngừng nhỏ máu xuống đất khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn thấy gã đã mất mấy cái răng cửa.

Mê muội vì sắc đẹp? Cho nên đã bỏ thuốc cô?

Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe nhiều về chuyện này, bình thường loại đàn ông này hủy đi sự trong sạch của người khác xong còn quay video chụp ảnh, vì thế rất nhiều cô gái giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Chu Duệ, chán ghét lui về phía sau, nghĩ lại thôi đã thấy sợ hãi.

May mà cô không có việc gì, nếu thật sự rơi vào tay chúng thì sau này còn làm người thế nào?

Cô đi điều này trước mặt Vinson, thấp giọng hỏi: “Sau khi tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?”

Vinson mặt không cảm xúc mà nói: “Hai người đàn ông này muốn đem thiếu phu nhân đi, tôi phát hiện các người ở gara, nhưng bị Mộ Tư của tập đoàn Mộ thị giành trước cứu thiếu phu nhân đi, còn đem cô đi.”

Là Mộ Tư cứu cô?

Còn đem cô đi?

Thịnh Hoàn Hoàn tự giác nhìn về phía Lăng Tiêu, nghĩ thầm khó trách Lăng Tiêu sẽ tức giận muốn cấm đoán cô, thì ra do cô bị Mộ Tư mang đi.

 

May mà lúc ấy cô hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì, nếu không Lăng Tiêu không chỉ trừng phạt đơn giản như vậy.

“Vậy làm sao mọi người tìm được tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, Lăng Tiêu và Mộ Tư có xảy ra xung đột không?

Vinson cũng không có trả lời, anh ta chỉ nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân nên suy nghĩ xem nên trừng phạt hai người kia như thế nào đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng Chu Duệ, sắc mặt âm trầm: “Nhất định đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này, loại đàn ông này không biết đã huỷ hoại bao nhiêu cô gái, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha hắn.”



Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh cảm thấy nên trừng phạt bọn họ thế nào mới tốt?”

Lăng Tiêu không nóng không lạnh mở miệng: “Nếu không thể khống chế tà niệm thân thể, vậy cứ hủy diệt căn nguyên làm ác, dứt khoát làm một lần.”

Hủy diệt căn nguyên làm ác?

Tức là muốn người ta đoạn tử tuyệt tôn, mất đi tư cách làm đàn ông.

Trừng phạt này hơi tàn nhẫn, nhưng rất hợp ý cô, không hủy diệt căn nguyên làm ác của loại đàn ông này thì về sau gã sẽ đi khắp nơi hại người.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy làm như thế rất tốt, vì thế gật gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Vừa nói xong, trong tay Vinson đã xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén: “Hình ảnh kế tiếp quá máu me, mời Lăng thiếu và thiếu phu nhân rời đi trước, để tránh làm bẩn mắt hai vị.”

Chu Duệ sợ hãi mở to hai mắt, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu: “Đừng, đừng, Lăng thiếu thả tôi đi, cầu xin anh...”

Lăng Tiêu không nhìn gã lấy một cái, chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.

Nhìn Lăng Tiêu rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng hỏi Vinson: “Lăng Tiêu không đánh nhau với Mộ Tư đó chứ?”

Vinson nhìn cô: “Vấn đề này thiếu phu nhân nên đi hỏi Lăng thiếu.”

Xem ra Vinson sẽ không nói gì cho cô biết cả.

Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn Chu Duệ một cái rồi nói với Vinson: “Thôi giao hắn cho cảnh sát xử lý đi, tránh làm dơ tay mình.”

Vinson cất dao đi, cung kính gật đầu với cô: “Vâng.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi sát theo phía sau Lăng Tiêu, nhìn bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, cô nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mà trong lòng có chút phức tạp.

Trên tay Lăng Tiêu cũng đeo chiếc nhẫn tương tự, bọn họ là vợ chồng, vốn nên là hai người thân mật nhất trên thế giới này. Nhưng cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là một tờ đăng ký kết hôn.

Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn theo sát Lăng Tiêu, chờ hắn mở cửa ra thì lập tức vọt vào trước, lớn mật mà chui vào ổ chăn của hắn.

Lăng Tiêu nhìn cục phồng trong ổ chăn thì nhăn mày, trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút không vui: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nằm dưới chăn dùng sức hít vào một hơi rồi mới kéo chăn xuống, lộ ra mắt hạnh trắng đen rõ ràng, thật cẩn thận mà nhìn hắn.

Lăng Tiêu: “Đi ra ngoài.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi: “Tôi không đi.”



Tuy rằng rất sợ hắn, nhưng cô vẫn phải tranh thủ chút tôn nghiêm cho mình, hắn không thể lúc cần thì ôm cô, không cần thì đuổi cô đi, cô sẽ cảm thấy mình như một con điếm.

Vì sao ban đầu cô gả cho hắn mà không phải làm tình nhân, là vì không muốn trở thành dạng phụ nữ hèn mọn như thế.

Nếu cứ để mặc như vậy, cả cô cũng sẽ không phân rõ được sự khác nhau giữa vợ và tình nhân.

“Thật sự không đi?” Mặt Lăng Tiêu âm trầm, duỗi tay kéo cái chăn trên người cô xuống.

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trở nên cứng đờ, chuyện đêm đó làm cô có bóng ma tâm lý, nên đi hay ở lại đây?

Cuối cùng, cô lựa chọn bảo vệ chủ quyền của mình: “Tôi không đi, tôi nói rồi, nếu anh chạm vào tôi thì phải phụ trách, tôi là vợ anh, tôi muốn ngủ ở đây.”

Lăng Tiêu không vui nhíu mày: “Đó không phải nghĩa vụ vốn có của cô sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng, đó là nghĩa vụ giữa vợ chồng, vậy anh có thấy vợ chồng bình thường nào chia giường ra ngủ không?”

“Thật sự không đi?” Lăng Tiêu nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn hắn, không chút lùi bước: “Không.”

Lăng Tiêu cúi người xuống, đôi tay chống hai bên người cô, hơi thở mát lạnh phun lên mặt cô: “Thật sự không đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm, cô cắn cắn môi: “Lăng Tiêu, chúng ta đã là vợ chồng, là người thân mật nhất trên thế giới này, tôi biết anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng tôi hy vọng anh có thể thử tìm hiểu tôi, đừng vội vã đẩy tôi ra như vậy.”

Nói xong, cô chủ động ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi hắn.

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, một lát sau đột nhiên rời khỏi.

Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo bóng dáng hắn, thấy hắn vào phòng tắm thì cô mới kéo chăn lên từ mặt đất, tim đập thình thịch.

Kỳ thật không phải không sợ, chỉ là cô muốn thay đổi hiện trạng giữa bọn họ nên mới mặt dày ăn vạ không đi.

Nếu hắn bài xích phụ nữ, vậy chỉ có thể để cô chủ động tới gần hắn, từ từ thay đổi thành kiến của hắn mà thôi.

Chừng năm sáu phút sau, Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng tắm.

Sau khi đi ra, Lăng Tiêu không đuổi cô đi nữa mà xốc chăn lên nằm xuống bên kia giường.

Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi lên, có vẻ cô đã thành công.

Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, đúng không?

Nằm một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nghiêng người lại nhìn về phía hắn, khẽ hỏi: “Lăng Tiêu, không thấy di động của tôi đâu cả, có thể mượn của anh một chút không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.