Chương trước
Chương sau
Nhìn câu này của cậu nhóc, phiền muộn trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tan thành mây khói, trong lòng ấm áp mềm mại, cô dịu dàng nhếch khoé miệng lên, hôn lên cái trán trắng nõn của cậu.

Thật cảm thấy bi ai thay cho Lăng Tiêu, hắn cưng chiều cậu nhóc như vậy mà địa vị của hắn trong lòng cậu còn không bằng cô, người làm ba như hắn cũng quá thất bại!

Lăng Thiên Vũ đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng đặc biệt mềm mại đáng yêu.

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa mái tóc quăn của cậu, không có sức chống cự với con cún con tri kỷ lại đáng yêu này.

Đồng thời Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất kinh ngạc vì vốn từ của cậu nhóc, cậu mới 4 tuổi, còn chưa đi học mà!!!

Lúc Lăng Tiêu trở về thì trời đã khuya, Thịnh Hoàn Hoàn dỗ cho Lăng Thiên Vũ ngủ xong thì ngồi trên sô pha đọc sách.

Hắn trở về chỉ liếc cô một cái rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn buông sách xuống rồi đi vào phòng ngủ, bên trong cũng không có bóng dáng của Lăng Tiêu, trong phòng sách truyền đến tiếng gõ bàn phím.

Quả nhiên hắn còn đang làm việc!

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi gõ cửa đi vào, nhìn Lăng Tiêu ngồi trước máy tính mà nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Không phản ứng.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Tôi đi bưng cơm lên cho anh.”

Vài phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bữa tối đã chuẩn bị sẵn trong bếp cho Lăng Tiêu vào phòng sách rồi đặt đồ ăn lên bàn trà.

Cô nhìn Lăng Tiêu đang bận rộn nên đi đến trước bàn máy tính: “Tôi đã bưng cơm chiều lên rồi, anh ăn lúc nóng đi!”

Từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu không liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, hoàn toàn làm lơ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ nhất là loại chiến tranh lạnh này, không, có lẽ không tính là chiến tranh lạnh, cho dù hắn bận đến mấy cũng nên liếc nhìn cô một cái, “Ờ” một tiếng có chết ai không?

Hờ hững với người khác như vậy thực không lễ phép, cũng không phong độ, làm người ta rất khó chịu biết không hả?

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Coi như cô nhiều chuyện đi, ăn hay không thì tuỳ!

Về sau nếu cô lo cho hắn nữa thì cô chính là con heo.

Nằm trên chiếc giường to lớn, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại hồi trưa với Lăng Tiêu, trong lòng đặc biệt bực bội, vì sao muốn ở chung hoà thuận với hắn lại khó như vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận tính tình mình không tốt, nhưng so với Lăng Tiêu thì tính tình của cô căn bản không đáng nhắc tới!

Thôi, vẫn nên học tập cho tốt đi, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Lỡ ngày nào đó thật sự ly hôn với Lăng Tiêu thì cô cũng có năng lực chống đỡ Thịnh Thế, không đến mức tiến thối lưỡng nan, lại đẩy mình vào đường cùng lần nữa.



Vì thế cô lập tức liên hệ với Cố Bắc Thành, bảo anh ta đề cử một ít sách và chương trình học tương đối sinh động thú vị, sau đó không chút do dự mà đặt mua.

Thầy giảng bài là hai tinh anh trẻ tuổi trở từ nước ngoài về, mỗi đêm họ sẽ lên mạng giảng bài hai giờ từ 8h đến 10h, trên trang web có rất nhiều chương trình học được quay sẵn, mỗi video dài chừng 40 phút, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu từ sơ cấp nhập môn.

Xem video thú vị hơn đọc sách nhiều, thầy giáo giảng giải cũng đơn giản dễ hiểu, lần này Thịnh Hoàn Hoàn kiên trì xem xong một tiết, tiếp theo là tiết thứ hai.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện...

Mình vẫn quá đơn thuần!

Bắt đầu từ tiết thứ hai, độ khó đã bắt đầu tăng lên, cô nghe không hiểu, thầy giáo còn cho bài tập về nhà.

Hơn nữa bài tập còn không liên quan gì đến nội dung giảng trong video, cô cũng xem không hiểu!!!

Không phải nói sơ cấp nhập môn sao?

Có phải bọn họ có hiểu lầm gì với bốn chữ sơ cấp nhập môn này không?

Lăng Tiêu đi ra khỏi phòng sách liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dưới đất, úp mặt lên bàn trà ngủ quên, trong miệng còn cắn bút.

Lăng Tiêu nhăn mày lại, đi qua chỗ cô, nhìn xuống từ trên cao một lát rồi khom người rút cây bút ra, sau đó cúi người...

Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở bừng mắt.

Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Vào bếp làm đồ ăn cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn theo bản năng gật đầu: “À, được.”

Trước khi bước vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người nhìn hắn: “Không phải vừa rồi tôi đã bưng cơm lên cho anh sao?”

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô.

Sau khi đối diện vài giây, Thịnh Hoàn Hoàn thua trận: “Anh muốn ăn cái gì?”

Lăng Tiêu: “Gì cũng được.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Gì cũng được?

Vậy nấu chén mì canh suông cho hắn ăn đi!

Tiến vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đeo tạp dề vào, nghĩ đến vừa rồi Lăng Tiêu đặt tay lên sau lưng của cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.

Vừa rồi hắn muốn bế cô lên sao?

Nhưng nghĩ lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy nghĩ này quá ngây thơ, lấy thái độ hôm nay của Lăng Tiêu thì sao có thể ôm cô?

Hắn nhất định là muốn tát cho cô tỉnh, để cô làm trâu làm ngựa cho hắn.



Nhìn thái độ đêm nay của hắn, thôi chỉ cần làm bát mì nước trong thôi!

Muốn ăn thịt à, không có cửa đâu.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn đổ chút nước vào nồi, sau đó lấy mì ra chờ nước sôi rồi bỏ vào, một lát sau cô lại lấy chút rau xanh ra khỏi tủ lạnh, thôi cứ làm bát mì rau xanh cho hắn đi!

Rửa rau xong mà nước còn chưa sôi, cô lại mở tủ lạnh ra, thôi, thêm cho hắn chút thịt đi!

Lỡ thật sự chọc giận hắn thì bị dày vò vẫn là cô.

Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài sạch sẽ đang cầm sách bài tập vừa bị Thịnh Hoàn Hoàn đè dưới mặt, trên đó còn dính nước bọt của cô.

Nhìn nội dung trên sách bài tập, sắc mặt người nào đó không quá đẹp.

Cho nên, cô vừa kiên quyết nói không ly hôn, vừa chuẩn bị sau khi ly hôn nên làm như thế nào?

A, với trình độ của cô, cả đề bài thôi cũng xem không hiểu, còn muốn tiếp quản tập đoàn Thịnh Thế à, quả thực là mơ mộng hão huyền.

Khó trách Thịnh Xán sớm đã lựa chọn người nối nghiệp cho Thịnh gia!

Trình độ của cô không khác gì ngu ngốc, sao mà học xong đại học được vậy?

Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bát mì sắc hương vị đầy đủ tới, đặt ở trước mặt Lăng Tiêu: “Mì làm xong rồi.”

Lăng Tiêu ném sách bài tập xuống, lạnh lẽo liếc nhìn bát mì kia một cái, sau đó nhìn về phía cô: “Cô chỉ biết nấu mì sao?”

Đương nhiên, nấu mì đơn giản mau lẹ nhất.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô thông minh chỉ chỉ thời gian: “Đã trễ thế này, ăn thanh đạm một chút có lợi cho sức khoẻ.”

Lăng Tiêu liếc một cái đã nhìn thấu cô: “Chẳng lẽ không phải vì mì tương đối đơn giản?”

“...” Thịnh Hoàn Hoàn giương môi đỏ lên: “Tôi chỉ sợ để anh đợi lâu thôi.”

Cuối cùng Lăng Tiêu không hỏi nữa, cầm lấy đôi đũa, Thịnh Hoàn Hoàn vừa nhẹ nhàng thở ra thì Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô là ngu ngốc à?”

“A?” Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ra.

Sao tự nhiên hắn lại mắng người ta?

Lăng Tiêu chỉ chỉ quyển sách bài tập còn dính nước bọt của cô: “Cô biết trong một ngày công ty có bao nhiêu tư liệu chờ tôi ký tên không? Trình độ của cô xem hiểu được bản kế hoạch sao? Xem hiểu hợp đồng thương nghiệp sao? Cô biết ký nhầm một hợp đồng sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty không?”

Thì ra hắn đang ám chỉ chuyện này!

Từ nhỏ ba đã nói cô không có thiên phú làm ăn, không biết đã tốn bao nhiêu sức lực và tâm huyết trên người cô, cuối cùng vẫn thất vọng lắc đầu.

Cho nên ở phương diện này, Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết mình thật sự không khác gì ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.