Chương trước
Chương sau
Hai người đàn ông gần như kéo cửa sổ xe xuống cùng một lúc, một người lạnh lùng cao quý, một người ôn hoà xa cách.

Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau trên không trung, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Một vừa hai phải, nếu có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đối mặt với tầm mắt của Lăng Tiêu, Mộ Tư không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như đao, trong lạnh lùng lại mang theo không cam lòng và hận thù mãnh liệt: “Lăng Tiêu, anh không nên động vào cô ấy.”

Khí thế của Lăng Tiêu mạnh như một con hổ, cho dù chỉ ngồi ở đó, nhưng vẫn mang theo cảm giác không giận đã oai: “Nhớ kỹ, hiện tại cô ấy là vợ của Lăng Tiêu này, trừ phi tôi không cần, nếu không không ai được mơ ước.”

Dưới ánh mắt âm u không cam lòng của Mộ Tư, Lăng Tiêu chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.

Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho hắn thật lâu, mãi đến cuối cùng mới có người nghe máy: “Anh ở đâu?”

Giọng nói của cô có chút sốt ruột.

Lăng Tiêu trả lời: “Ở phía sau cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xoay người nhìn về phía xe sau, ba giây sau, xe của Lăng Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thất vọng trong lòng cũng tan đi một chút, cô còn tưởng rằng hắn có việc phải rời đi giữa chừng chứ.

Lúc này cô cũng không biết, vừa rồi “Người mới” và “Người cũ” của cô đã chính diện giao phong ở cách đó không xa.

Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu nhóc cũng hoàn toàn thả lỏng lại.

Đoàn xe Vũ Yến.

Sáng sớm Cao Dương đã đến đoàn xe, lại phát hiện Lý Hưng Hoài tới còn sớm hơn mình, hai người ngồi trên sân tập, nhìn cái sân to lớn này, họ cảm thán về huy hoàng năm đó.

Đoàn xe của bọn họ khởi bước còn sớm hơn đoàn xe Quân Hạm ngày nay, thậm chí đã từng sinh động trong giới đua xe quốc tế.

 

Cho dù là hiện tại, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, sân tập của đoàn xe Vũ Yến vẫn là lớn nhất, vị trí tốt hơn đoàn xe khác rất nhiều, trước có bãi đua xe Tây thành, sau có đường đua Tinh Vũ.

Nhưng hiện giờ lại xuống dốc chỉ còn lại hai mươi chiếc xe cấu hình thấp, mười mấy tay đua và mấy chục học viên.



Mà đối thủ một mất một còn nhiều năm của Vũ Yến - Quân Hạm, hiện tại đã trở thành cái nôi trong lòng các tay đua.

Cao Dương vỗ vỗ lên tay Lý Hưng Hoài: “Mọi chuyện sẽ khá lên.”

Lý Hưng Hoài nói: “Tôi biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết cô ấy là người chúng ta muốn tìm.”

Cao Dương gật gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cũng đã đến giờ rồi, chắc cô ấy cũng sắp tới, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem!”

Cao Dương vừa nâng Lý Hưng Hoài dậy thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng vang lớn, còn xen lẫn với tiếng chửi rủa.

Cao Dương nhìn ra bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc sầu lo: “Không tốt rồi, đội trưởng Lý mau báo cảnh sát, mau.”

Vừa nói xong liền thấy mấy người đàn ông tay cầm côn sắt đi về hướng bọn họ.

“Các người là ai, muốn làm gì?”

Cao Dương lập tức chắn trước mặt Lý Hưng Hoài, đi về hướng mấy người đàn ông, kết quả bụng bị người ta đạp một chân, lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

“Lão Cao.” Lý Hưng Hoài vừa thấy tình hình không đúng thì lập tức lui về phía sau, lấy di động ra muốn báo cảnh sát.

Nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn chưa kịp bấm số thì đã bị họ cướp điện thoại đi, cũng may họ không ra tay với Lý Hưng Hoài.

“Đập cho tao.” Người đàn ông đoạt lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài chỉ vào mấy chiếc xe đua trong sân mà rống to, mấy người đàn ông kia lập tức kéo côn sắt chạy về hướng mấy chiếc xe.

Lúc này lại có mấy người đi vào từ bên ngoài.

Mười mấy người đàn ông tay cầm côn sắt cùng lao về hướng những chiếc đua xe kia, giơ côn sắt lên đập mạnh xuống, cú nào cú nấy cũng rất mạnh.

“Đừng đập, cầu xin các người đừng đập.”

Lý Hưng Hoài khập khiễng đuổi theo, muốn ngăn họ lại, lại bị người ta đạp một cái, ngã lăn xuống đất.

Nhìn hi vọng cuối cùng của mình bị đập phá từng chút một, Lý Hưng Hoài tâm như tro tàn, thân thể run rẩy kịch liệt: “Hết rồi, hết cả rồi...”

Chỉ thấy hơn hai mươi chiếc xe đua đều bị đập phá, trong đó còn có cả hai chiếc xe được tài trợ thương nghiệp mà Trần Phỉ Phỉ chưa lấy đi, tổng giá trị của hai chiếc xe này lên đến ngàn vạn.

Đúng vậy, đoàn xe Vũ Yến bị người ta đập phá!

Những người đàn ông đó nghênh ngang xông vào đoàn xe Vũ Yến, vừa tiến vào đã đập phá khắp nơi, mấy nhân viên bên ngoài cũng bị thương.



Cũng may những người này chỉ nhắm vào xe đua, không có ý đánh người, cho nên mấy nhân viên kia chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng di động của bọn họ đều bị đánh nát, dây mạng và dây điện thoại cũng bị kéo đứt, muốn gọi báo cảnh sát cũng không được.

Sau khi phá xe xong, người đàn ông đi đầu ném điện thoại cho Lý Hưng Hoài bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó chỉ vào ông và nói: “Nhìn xem, mở to hai mắt lên xem đống rác rưởi này, ông nói xem mình chiếm chỗ tốt như vậy có lợi ích gì? Bồi dưỡng ra toàn rác rưởi, còn không bằng nhường nó lại, giao cho người cần nó hơn.”

Nói xong, mười mấy người lại nghênh ngang rời khỏi đoàn xe Vũ Yến.

Cao Dương bị thương vọt tới nhìn những chiếc xe đua bị đập phá kia, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, nắm tay hung hăng nện xuống mặt đất: “Đám súc sinh này.”

Tối hôm qua ông và đội trưởng Lý kích động đến cả đêm không ngủ, sớm đã đến đoàn xe, trông ngóng mà chờ Thịnh Hoàn Hoàn đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhân viên nhìn cảnh này đều nhịn không được che miệng khóc rống, họ đều là người cũ của Vũ Yến, có rất nhiều tình cảm với đoàn xe, hiện tại hy vọng của họ đều bị huỷ hoại.

Có người cầm lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài muốn báo cảnh sát, lại bị ông đè lại: “Đừng gọi, tôi biết là ai.”

Là ông chủ Vu Quang của đoàn xe 666.

Đoàn xe 666 cũng rất nổi danh ở Hải Thành, thực lực không thua kém đoàn xe Quân Hạm bao nhiêu.

Đoàn xe Vũ Yến thành lập sớm hơn Quân Hạm, 30 năm trước Hải Thành còn chưa phát triển, khi đó đất đai còn rất rẻ. Hơn nữa lúc ấy nơi này chỉ là mảnh đất hoang, tuy rằng diện tích rất lớn, nhưng giá cả lại rất thấp.

Hiện giờ phía trước Vũ Yến là bãi đua xe Tây thành, phía sau có đường đua Tinh Vũ, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, không tìm thấy nơi nào có diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn nó.

Vu Quang mơ ước cái sân tập của Vũ Yến đã lâu, nhưng nhiều lần đều bị Lý Hưng Hoài từ chối.

Trước đó Vu Quang còn tìm người uy hiếp ông, những người hôm nay cũng nhằm vào cái sân này.

Có người không cam lòng hỏi: “Đội trưởng Lý, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?”

Lý Hưng Hoài mặt xám như tro tàn nhìn những chiếc xe bị đập phá, đau khổ lắc đầu, cứ như lập tức già đi mười mấy tuổi: “Thôi, hắn muốn cứ để hắn cầm đi đi, tôi sẽ để hắn bù lại tổn thất hôm nay, đến lúc đó mọi người chia tiền, muốn làm gì thì làm đi!”

Xe đã bị huỷ, đối mặt với tổn thất khổng lồ này, Lý Hưng Hoài thật sự không còn sức để gánh vác, ông chỉ có thể từ bỏ...

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bước vào Vũ Yến liền thấy một đám tay đua và học viên đang làm ầm ĩ trong đó, cô thấy tình hình không ổn thì lập tức giao cậu nhóc trong ngực cho Lăng Tiêu.

Tiến vào mới phát hiện, cái gì có thể bị đập phá trong đoàn xe Vũ Yến đều bị đập, tay đua la hét muốn huỷ hợp đồng, học viên ồn ào muốn hoàn học phí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.