Chương trước
Chương sau
Lệ Hàn Tư rõ ràng là đang châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn là đồ mỏ nhọn không đủ dịu dàng, cho nên mới không được Lăng Tiêu thích, nếu không thay đổi thì thật sự sẽ bị chồng bỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn thật không rõ rốt cuộc Lăng Kha coi trọng người đàn ông này ở điểm nào?

Làm khó một cô gái không phải là việc làm của người quân tử. Thịnh Hoàn Hoàn luôn không có thiện cảm với Lệ Hàn Tư, hiện tại có thù oán này, họ coi như đã hoàn toàn trở mặt.

Cô không giận còn cười, biết nghe lời phải: “Câu nói này của Lệ tổng không giống lời nói của một người đàn ông thời đại mới, sở thích của mỗi người đều bất đồng, sao có thể quơ đũa cả nắm, tôi uống cạn ba ly này, anh tùy ý.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã uống cạn hai ly còn lại, sau đó nhìn Lệ Hàn Tư.

Ý của cô rất rõ ràng, dù sao tôi đã uống ba ly, đàn ông như anh muốn uống mấy ly thì tự xem xét đi.

Lệ Hàn Tư lại có nhận thức mới về Thịnh Hoàn Hoàn, vốn tưởng rằng cô là một cô gái đoan trang hiền thục, không ngờ là trái ớt nhỏ đanh đá ương ngạnh.

Mỗi lần Thịnh Hoàn Hoàn tham dự tiệc tùng đều hào phóng khéo léo, mà cô và Lệ Hàn Tư chưa từng có qua lại gì, cho nên ấn tượng của Lệ Hàn Tư đối với Thịnh Hoàn Hoàn chính là đoan trang hiền thục, đoan trang đến mức bản khắc, chẳng thú vị gì.

 

Hiện tại Lệ Hàn Tư đã có nhận thức hoàn toàn mới về Thịnh Hoàn Hoàn. Thì ra ở Hải Thành còn có người dám mời rượu anh ta, thật là thú vị.

Lệ Hàn Tư bảo người ta lấy sáu cái ly lại đây rồi đổ đầy rượu vào.

Triệu Giai Ca thấy vậy thì lo lắng kéo kéo ống tay áo Lệ Hàn Tư: “Hàn Tư.”

“Yên tâm, không có việc gì.” Lệ Hàn Tư vỗ vỗ tay Triệu Giai Ca, sau đó nâng một ly trong đó lên, nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư xem cho kỹ, sáu ly.”

Nói xong, anh ta uống từng ly từng ly vào bụng.

Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay, cực kỳ náo nhiệt.

Thịnh Hoàn Hoàn dựa gần Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói: “Thế này anh đã vừa lòng chưa?”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Có liên quan gì đến tôi à?”

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Xem ra còn chưa hả giận, lát nữa nếu tôi uống say, anh sẽ ném tôi ở lại đây sao?”

Lăng Tiêu không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nếu không thì anh đánh tôi một trận đi?”

“Đánh cô? Tôi sợ làm tay mình bị thương.” Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, bộ dạng rất chán ghét: “Đừng tưởng rằng nịnh nọt tôi là hữu dụng, cách xa tôi một chút.”



Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn uống quá hăng, lúc này men say xộc lên, đã hơi ngà ngà, trên gương mặt tinh xảo nhiễm chút ửng hồng, càng quyến rũ hơn ngày thường.

Cô duỗi tay ôm lấy cánh tay Lăng Tiêu, hai mắt mờ mịt nhìn hắn: “Lăng Tiêu, anh nói cho tôi biết, phải làm thế nào anh mới nguôi giận?”

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn, sau đó nói: “Buông tay.”

Lệ Hàn Tư đã uống sạch sáu ly rượu, tiếng hoan hô náo nhiệt vừa yên lặng lại, lúc này tiếng nói của Lăng Tiêu có vẻ rất vang dội.

Tất cả mọi người nhìn về hướng Lăng Tiêu.

Chỉ thấy Lăng Tiêu mang đầy hơi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng như bao trùm một tầng sương lạnh, làm người ta né xa ba thước: “Tôi nói buông tay.”

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không sợ chết, ôm chặt lấy cánh tay Lăng Tiêu: “Tôi không buông.”

Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói như quỷ Satan: “Không chịu buông thì tôi cho người ném cô ra ngoài.”

Mọi người nhìn cánh tay trắng nõn tinh tế của Thịnh Hoàn Hoàn, thật lo giây tiếp theo nó sẽ bị Lăng Tiêu bẻ gãy.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ánh mắt ảm đạm, nhưng vẫn cười nói: “Có giỏi thì anh tự ném tôi ra đi, vợ ai thì người đó ném.”

Vợ ai thì người đó ném.

A, thật thú vị.

Lệ Hàn Tư không khỏi bội phục can đảm và trí tuệ của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu là cô gái khác thì không bị chọc khóc cũng bị dọa khóc.

Nhưng cô gái này mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu khó coi thế nào, ăn nói khó nghe đến mấy, cô vẫn kiên nhẫn dỗ dành chiều chuộng như đối đãi với một người đàn ông đang cáu kỉnh.

Cô gái như vậy, Lăng Tiêu mà đuổi cô ra cửa thật mới là lạ.

Tính ra thì Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn là bạn thân, sao cô ấy không học được chút nào của Thịnh Hoàn Hoàn?

Kế tiếp, hai mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo đến tột độ.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông tay Lăng Tiêu ra, thông minh giải vây cho mình: “Tôi vào toilet một chuyến.”

Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào toilet không bao lâu thì mấy người phụ nữ cũng đi vào.

Cô nghe thấy giọng nói của Lam Tiếu truyền đến từ bên ngoài: “Người nào đó da mặt thật dày, rõ ràng Lăng Tiêu rất chán ghét mà cô ta còn mặt dày dán lên.”

Tiếp theo là giọng nói của Bạch Sương: “Đúng rồi, cái bản mặt a dua kia thật làm người ta hết muốn ăn, vậy mà còn mặt mũi ở lại đây.”



Trần Phỉ Phỉ cười nói: “Mặt dày có cái tốt của mặt dày, người ta dám lấy mặt nóng dán mông lạnh, các cô dám không?”

Ba cô gái này đặc biệt chạy đến WC kiếm chuyện à?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên bồn cầu, đầu óc choáng váng, nghe những giọng nói bên ngoài thì nâng đôi tay lên dùng sức chà mặt, sau đó đứng dậy.

Tại sao phụ nữ lại đi làm khó phụ nữ chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, đẩy cửa đi ra ngoài.

Mấy người đàn bà bên ngoài nhìn vào gương, vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa gây hấn cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bồn rửa tay: “Làm phiền nhường đường một chút.”

Lam Tiếu như không nghe thấy, tiếp tục nhìn gương trang điểm.

Thịnh Hoàn Hoàn không nói hai lời, trực tiếp đẩy cô ta qua một bên, sau đó mở vòi nước ra rồi cứ nhấn nước chảy mãi.

Mà Lam Tiếu bị đẩy ra thì giận dữ: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô hung hăng cái gì, đừng tưởng rằng tiểu thư đứng đầu có gì đặc biệt hơn người, còn không phải con chó mặt xệ vẫy đuôi lấy lòng trước mặt Lăng Tiêu.”

Bạch Sương đứng một bên phụ họa: “Đúng rồi, vết thương trên trán cô là Lăng Tiêu đánh đúng không? Mộ Tư đã bỏ cô, ba cô nửa chết nửa sống nằm trên giường bệnh, nếu không phải cô mặt dày vô sỉ ăn vạ Lăng Tiêu thì hiện tại còn chưa chắc bằng tôi, hung hăng cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn không tức không giận, ánh mắt dừng lại trên bồn rửa tay sắp đầy nước, hơi nhếch môi đỏ lên: “Phải không? Xem ra các người không nhận rõ thân phận của mình.”

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã nâng đôi tay lên, tay trái nắm Bạch Sương, tay phải nắm Lam Tiếu, kéo tóc họ rồi dùng sức nhấn vào bồn rửa tay.

Lăng Tiêu sỉ nhục cô, cô nhận. Nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy ý khinh nhục cô.

Bạch Sương phát ra tiếng thét chói tai, mà Lam Tiếu chưa kịp phát ra âm thanh nào đã bị ấn vào trong nước, hai người liên tục giãy giụa.

Trần Phỉ Phỉ đứng bên cạnh kinh sợ nói không ra lời.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn không địch lại sức lực của hai người, rất nhanh Lam Tiếu và Bạch Sương đã tránh thoát, nhưng họ đã sặc mấy ngụm nước, trông rất chật vật.

“Khụ khụ...”

Bạch Sương vừa khụ vừa nôn, nước trên đầu văng khắp nơi, làm ướt bộ váy trên người.

Lam Tiếu thì giương nanh múa vuốt, dáng vẻ như muốn ăn người: “Thịnh Hoàn Hoàn, con mẹ nó, mày điên rồi đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn thong dong vẩy vẩy nước trên tay mình, ánh mắt dừng lại trên mặt Lam Tiếu: “Hiện tại nhận rõ chưa? Cho dù tôi không phải tiểu thư hàng đầu, cho dù tôi rời khỏi Lăng Tiêu, cũng không phải người mà lũ các cô có thể sỉ nhục.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.