Chương trước
Chương sau
Lăng Thiên Vũ tức giận trừng mắt mấy bà cô cay nghiệt trước mặt.

Trần Phỉ Phỉ như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắn trước mặt cô mà cười nói: “À, đây không phải Thái Tử gia sao, Hoàn Hoàn sao em chỉ ôm đứa nhỏ, không ôm lấy người lớn ấy?”

Tiếp theo cô ta lại khoa trương tự hỏi tự đáp: “À, chị suýt quên mất, đêm nay Lăng Tiêu đi chung với Lam Nhan, hình như em đến muộn. Thật là tiếc nuối, Hoàn Hoàn đến quá trễ, vừa rồi em không nhìn thấy Lam Nhan và Lăng Tiêu cùng tiến vào loá mắt đến mức nào, hai người họ xứng đôi biết bao.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe giọng nói của Trần Phỉ Phỉ thì cảm thấy y như con chó điên cứ liên tục sủa trước mặt cô, làm người ta thật phiền lòng.

Cô lạnh nhạt nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Cô nói xong chưa, nói xong thì tránh ra, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Có phải đã quên cảm giác ngày đó bị ném ra ngoài không?”

Trần Phỉ Phỉ nghĩ đến sỉ nhục ngày đó bị vệ sĩ Lăng Tiêu ném ra ngoài thì càng hận Thịnh Hoàn Hoàn.

Chỉ thấy cô ta âm u cười cười, cúi xuống nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Em họ thân yêu à, ngày nào đó tôi sẽ trả lại gấp mười lần gấp trăm lần những sỉ nhục ngày đó cho cô.”

Dứt lời, cô ta lui về phía sau một bước, trào phúng nói: “Hoàn Hoàn, chị thấy em sống ở Lăng gia cũng không tốt lắm, cần gì làm mình hèn mọn như vậy chứ?”

Mấy người phụ nữ bên cạnh bắt đầu cô một câu, tôi một lời mà cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.

“Có người da mặt dày chủ động đưa tới cửa, vội vàng làm mẹ kế cho con người ta, còn tự cho là leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, đâu biết người ta căn bản không thừa nhận thân phận của mình.”

“Chứ gì nữa, cho dù gả vào Lăng gia làm thiếu phu nhân thì thế nào, còn không phải chỉ có cái danh nghĩa à, người ta căn bản không yêu cô, hoàn toàn không coi cô ra gì.”

“Tốt xấu gì cũng là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà sao sống hèn mọn như thế, nếu tôi là cô thì căn bản không có mặt mũi nào tham dự tiệc mừng thọ này.”

“Nhưng tôi thấy cô làm mẹ kế cho con người ta cũng vui vẻ lắm ấy chứ. Xem ra có người trời sinh đã có số làm mẹ kế...”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, giống như có vô số con ruồi vây quanh bên cạnh cô cứ kêu vo ve liên tục, làm người ta không thể nhịn được nữa.

Nhưng cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng đã hơi mất khống chế, đôi tay siết chặt thành đấm, thân thể hơi phát run.

Đây là dấu hiệu Lăng Thiên Vũ sắp nổi cơn, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng quay đầu cậu qua để cậu nhìn mình, tay khẽ vỗ về phía sau lưng cậu.

Cô thấp giọng nói: “Không có việc gì Thiên Vũ, họ chỉ là đám chó điên, chúng ta không cần chấp nhặt, mấy lời họ nói chẳng là gì cả, tức giận vì loại người này không đáng.”



Nhìn gương mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Thiên Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nâng tay lên sờ sờ trán cô, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, ngón tay quơ quơ.

Trán Thịnh Hoàn Hoàn rất nóng, Lăng Thiên Vũ thực lo lắng, khoa tay múa chân muốn mau mau về nhà, còn giãy giụa đi xuống từ trên người cô, muốn tự đi.

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ buông cậu ra: “Được, chúng ta lập tức trở về.”

Dứt lời, cô nắm tay cậu nhóc muốn tránh khỏi đám phụ nữ này.

Đoàn người Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn làm lơ họ, vừa rồi họ liều mạng khiêu khích trào phúng như vậy mà người ta chẳng thèm để bụng. Cảm giác này giống như đấm một đấm vào gối bông, chẳng những không làm người ta hả giận mà còn càng nổi nóng.

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tư đấu với họ, chỉ muốn dẫn Lăng Thiên Vũ mau về nhà, đúng lúc này, một bóng người đi lên đụng phải cô, rượu đỏ trong tay đổ hết lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngực chợt lạnh, lớp áo bị nhuộm thành màu đỏ, ướt đẫm dính vào người cô.

Cô còn chưa nói gì thì người nọ đã đánh đòn phủ đầu: “Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à?”

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Hứa Oánh Oánh khiêu khích nhìn mình, trên ngón tay cô ta dính chút nước, giọng nói hùng hổ doạ người: “Cô đi đường không đem mắt theo à, cô xem quần áo tôi bị cô làm ướt rồi này?”

Hứa Oánh Oánh, chó săn bên cạnh Trần Do Mỹ. Loại cóc ké này cũng dám tới khinh nhục cô, Thịnh Hoàn Hoàn này đã sa sút đến mức này rồi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói cái gì, chỉ trầm mặc nhìn Hứa Oánh Oánh, cứ dán mắt nhìn chòng chọc vào cô ta, khí chất trở nên sắc bén lên, lạnh lẽo lại cao quý, làm người ta không dám khinh nhờn.

Hứa Oánh Oánh bị khí thế của Thịnh Hoàn Hoàn làm kinh sợ, da đầu tê dại: “Cô cô... Cô trừng tôi làm cái gì, vừa rồi là cô đụng vào tôi, họ đều nhìn thấy.”

Hứa Oánh Oánh chỉ về hướng đám phụ nữ bên cạnh.

Các cô vốn là một đám, tất nhiên cũng đứng về phe Hứa Oánh Oánh.

Lúc này, Trần Do Mỹ vẫn luôn không nói gì đi ra, duỗi tay kéo kéo cánh tay Hứa Oánh Oánh: “Bỏ đi Oánh Oánh, mau đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

Lần trước Trần Do Mỹ kích kích Nam Tầm đang say rượu đẩy mình xuống lầu, hôm nay vừa xuất viện, trên trán còn băng một mảnh băng gạc, cô ta có trang điểm nhẹ, nhìn thật suy nhược đáng thương.



Hứa Oánh Oánh nhìn Cố Nam Thành đang đi về hướng bên này thì lập tức tự tin, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà oán giận nói: “Cho dù cô là tiểu thư đứng đầu thì đụng vào người ta cũng phải xin lỗi.”

Lúc này Trần Do Mỹ lại nói: “Bỏ đi Oánh Oánh, chúng ta nên đi thôi!”

Trần Do Mỹ nói như thể Thịnh Hoàn Hoàn đang ỷ thế hiếp người, Hứa Oánh Oánh đấu không lại cô nên đành nén giận, không cần cãi với Thịnh Hoàn Hoàn.

Từ trước đến nay đóa hoa sen trắng này có đẳng cấp rất cao, không phải Trần Phỉ Phỉ có khả năng so được.

Đi? Tạt rượu vào cô còn lật ngược muốn bôi nhọ cô, muốn chạy à?

Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn mở miệng thì đột nhiên giọng nói của Cố Nam Thành vang lên từ phía sau cô: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, theo bản năng hô một tiếng: “Anh Nam Thành.”

Chỉ thấy Cố Nam Thành không nhìn cô lấy một cái, đi lướt qua bên cạnh cô rồi đứng bên người Trần Do Mỹ, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hành động của Cố Nam Thành, đáy lòng lập tức bốc cháy lửa giận, Cố Nam Thành thật sự chung chạ với Trần Do Mỹ, thật làm người ta ghê tởm.

Còn không e dè bảo vệ Trần Do Mỹ ngay trước mặt cô, gã coi chị Nam Tầm là cái gì?

Hứa Oánh Oánh thấy Cố Nam Thành đứng về phe họ thì càng tự tin, không đợi Trần Do Mỹ mở miệng đã oan ức kêu lên: “Thịnh Hoàn Hoàn đụng phải em, không nói một câu xin lỗi đã muốn đi.”

Cố Nam Thành nhìn Trần Do Mỹ: “Là như vậy sao?”

Trần Do Mỹ nhìn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, khó xử gật gật đầu: “Em nghĩ chắc chị họ không phải cố ý.”

Chát!

Trần Do Mỹ vừa nói xong thì mặt đã bị Thịnh Hoàn Hoàn tát mạnh một cái, trực tiếp làm đầu óc cô ta choáng váng, lảo đảo muốn ngã xuống đất.

Chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai của mấy cô gái.

Cuối cùng Cố Nam Thành cũng có phản ứng, lập tức đỡ cô ta rồi gầm lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô muốn tìm chết hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.