Chương trước
Chương sau
Mà Trần Phỉ Phỉ thì nhân lúc người ta không để ý đã lôi kéo Bạch Sương cụp đuôi đi rồi.

Trần Phỉ Phỉ không quên ngày đó khi bị Lăng Tiêu ném ra ngoài, hắn đã cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?

Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương, nắm tay cũng siết lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, trên mặt đã hiện lên gân xanh. Nhìn ra được cậu đang cực lực khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình.

Lăng Tiêu nhìn cậu một cái rồi không chú ý thêm, hắn tin tưởng Lăng Thiên Vũ có thể một mình chiến thắng “Căn bệnh”.

Rốt cuộc ánh mắt Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Cố Nam Thành, giọng nói lười biếng mang theo trào phúng nồng đậm: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”

Trong mắt Cố Nam Thành xẹt qua một tia tức giận: “Chỉ là cãi nhau? Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tay đánh người...”

“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ.” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên thực sắc bén, hắn liếc nhìn Trần Do Mỹ một cái, lạnh lẽo nhếch khóe miệng lên: “Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh, Cố tổng có chứng cứ gì chứng minh hai người này vô tội?”

Nghe câu nói này đi, thật là quá kiêu ngạo.

Ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén, Trần Do Mỹ cầm lòng không đậu lui ra phía sau Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở phía sau, khí thế hùng hồn mà nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Người sai là ai, Lăng tổng nên hỏi người phụ nữ bên cạnh anh kìa.”

Lăng Tiêu “A” một tiếng, cực kỳ ngông cuồng, hình như đang cười nhạo Cố Nam Thành ngây thơ, hắn muốn bảo vệ ai còn cần nhìn đúng sai à?

Lăng Tiêu không để ý tới Cố Nam Thành, ánh mắt chuyển qua Hứa Oánh Oánh: “Rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn là cô tạt.”

Câu nói của Lăng Tiêu là khẳng định.

Hứa Oánh Oánh sớm đã bị dọa hoang mang lo sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Không, không phải tôi, là cô ta đụng vào tôi.”

 

Không phải Lăng Tiêu không quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn sao, không phải hắn công khai dẫn Lam Nhan dự tiệc là cố ý sỉ nhục cô sao, vì sao lúc Thịnh Hoàn Hoàn chật vật, hắn lại đứng ra?

Rốt cuộc Lăng Tiêu để ý Thịnh Hoàn Hoàn hay là không để bụng?



“Phải không?” Lăng Tiêu cười lạnh: “Câu trả lời của cô hoàn toàn trái ngược với những gì tôi thấy, hiện trường có nhiều di động và camera như thế, muốn tôi lấy chứng cứ ra trước mặt cô không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tim đập đột nhiên trở nên thất thường, giống như từng tiếng sấm rền, vừa nhanh lại vang dội.

Hai chân Hứa Oánh Oánh mềm nhũn, đặt mông ngã xuống mặt đất.

Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Lăng Tiêu cúi người lạnh lùng nhìn Hứa Oánh Oánh: “Vừa rồi cô nói ai là tàn hoa bại liễu?”

“Không... Không phải tôi nói...”

Hứa Oánh Oánh run rẩy, nói năng lộn xộn, cô ta nhìn Trần Do Mỹ xin giúp đỡ, Trần Do Mỹ lại rụt người ở phía sau Cố Nam Thành.

Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, không giận đã oai: “Xem ra có một số người không thể sống quá tốt, nếu không sẽ mất đi năng lực nhận thức cơ bản nhất.”

Dứt lời, hắn bế Lăng Thiên Vũ lên, liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cô kéo bước chân nặng nề ngoan ngoãn đi theo.

Một lát sau, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong gió: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Lăng thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”

Thẳng đến một nhà ba người Lăng Tiêu biến mất, giọng nói và sự oai nghiêm của hắn vẫn không tiêu tan.

Mặt Hứa Oánh Oánh xám như tro tàn, quỳ rạp trên đất lớn tiếng khóc rống lên.

Xong rồi, cô ta xong rồi, Hứa gia cũng xong rồi!

Gia tộc bị Lăng Tiêu đóng băng, cô ta sẽ rơi vào bùn lầy, đây mới là dụng ý của Lăng Tiêu, hắn sẽ làm cô ta hoàn toàn trải nghiệm cái gì mới gọi là tàn hoa bại liễu.

Sắc mặt của Lam Tiếu và mấy người phụ nữ khác đều không được đẹp, họ đều lo lắng đề phòng, sợ lửa giận của Lăng Tiêu sẽ vạ lây đến mình.

Nhưng cho rằng như vậy là xong rồi?

Lăng Tiêu vừa đi thì tiếng nói của Mộ Tư đã vang lên trên đầu Hứa Oánh Oánh: “Thịnh Hoàn Hoàn sạch sẽ hơn cô nhiều, xem ra Hứa tiểu thư không chỉ mất đi nhận thức cơ bản nhất, còn không có cả nhận thức về bản thân.”



Hứa Oánh Oánh nghe xong lời nói của Mộ Tư thì thân thể run rẩy kịch liệt lên, cô ta biết mình hoàn toàn xong rồi.

Sinh hoạt cá nhân của Hứa Oánh Oánh cũng chẳng sạch sẽ gì, đặc biệt là mấy năm trước, hồi đó còn trẻ nên ngông cuồng mê chơi, đôi khi chơi rất hăng đã làm không ít chuyện khó có thể mở miệng.

Tiếp theo, Mộ Tư nói một câu giống Lăng Tiêu như đúc: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Mộ thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”

Mộ Tư để lại lời này rồi đi mất.

Lam Nhan đứng trong đám người, không nói một lời mà nhìn mọi chuyện xảy ra, sau khi Lăng Tiêu và Mộ Tư lần lượt rời đi, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Đường Nguyên Minh đứng cách đó không xa, sau đó cũng xoay người bỏ đi.

Sau khi lên xe, Mộ Tư lại nói với trợ lý bên cạnh: “Điều tra cô gái đêm nay đi dự tiệc chung với Lăng Tiêu, nhớ kỹ, nhất định phải đào sâu.”

Đêm nay mọi người đã lĩnh ngộ được câu ‘Quân tử giận dữ vì hồng nhan’ là như thế nào, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã giành hết nổi bật, hai “Kiêu hùng” của Hải Thành tranh nhau ra mặt vì cô, đây là chuyện mà biết bao cô gái cả đời cũng không dám mơ ước.

Mọi người tan đi, Hứa Oánh Oánh mất hồn mất vía cũng bị người hầu của Đường gia mời ra ngoài, Cố Nam Thành lo lắng nhìn Trần Do Mỹ mặt mày đỏ bừng: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Trần Do Mỹ khàn khàn nói: “Anh Nam Thành, anh tin em không?”

Cố Nam Thành âm trầm nói: “Đương nhiên, Lăng Tiêu là người nào, sao Hứa Oánh Oánh lại dám đấu với anh ta?”

Trần Do Mỹ rưng rưng cười, dáng vẻ nhu nhược động lòng người: “Em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, em chỉ để ý suy nghĩ của anh, cảm ơn anh tin tưởng em.”

Cố Nam Thành nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt khó có thể dời khỏi gương mặt cô ta: “Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện! Nếu trên mặt để lại sẹo thì khó coi lắm.”

Trần Do Mỹ lại lắc lắc đầu: “Em tự đi được, đêm nay anh ra mặt cho em trước nhiều người như thế, nếu để chị Nam Tầm biết thì lại cãi vã với anh, em làm phiền anh đã đủ nhiều rồi.”

Nhắc tới Nam Tầm, sắc mặt Cố Nam Thành không quá đẹp: “Mặc kệ cô ta, chỉ cần chúng ta biết hai ta trong sạch là được, cô ta thích làm gì thì tùy, anh đã giải thích đủ rồi.”

Từ khi phát hiện gã và Trần Do Mỹ vào khách sạn, Nam Tầm vẫn luôn gây chuyện, còn bắt gã dọn ra khỏi phòng ngủ, hiện tại không cãi thì chiến tranh lạnh, cả ngày ăn nói móc họng, gã đã lười giải thích thêm với cô ấy.

Dù sao có giải thích thì cô ấy cũng nghe không lọt tai.

Trần Do Mỹ lại cau chặt mày lại: “Anh Nam Thành, nếu chị Nam Tầm hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng với chị ấy, lần trước thật sự là em không cẩn thận tự ngã xuống lầu, anh đừng trách chị Nam Tầm nữa, chị ấy vô tội.”

Trước đó Nam Tầm đã thừa nhận là mình đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, nhưng sai không phải do cô ấy, là Trần Do Mỹ cố ý dùng lời nói chọc giận, cô ấy uống rượu nên mới mất khống chế đẩy cô ta xuống lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.