Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn bạn tốt một cái, chỉ vào Tề Lãng đang thẹn quá thành giận: “Vị bác sĩ cứu khổ cứu nạn này nói hắn muốn dùng hai vạn bao nuôi tớ, còn nói được hắn coi trọng là phúc tám đời của tớ.”

Lăng Kha vừa nghe thì “Phì” một tiếng phá lên cười, đặc biệt khoa trương, cười đến chảy cả nước mắt.

Câu trào phúng của Thịnh Hoàn Hoàn và tiếng cười to của Lăng Kha làm Tề Lãng cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta xanh mét mặt mày trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cắn răng nói một câu: “Cô chờ cho tôi.”

Nói xong, anh ta đi nhanh ra cửa.

Nhưng vừa bước ra phòng bệnh thì cổ áo anh ta đã bị người ta kéo lên, sức lực mạnh đến mức suýt nhấc bổng anh ta khỏi mặt đất.

Tề Lãng giật mình, khủng hoảng trợn to hai mắt, kết quả lại phát hiện đối phương là một cô gái, còn là một cô gái dáng người mảnh khảnh khuôn mặt xinh đẹp.

Nam Tầm lạnh lẽo nhìn người đàn ông trên tay: “Chuyện này còn chưa xong, bác sĩ muốn đi đâu?”

Tiếng cười khoa trương của Lăng Kha còn chưa ngừng lại: “Hai vạn... Ha ha hai vạn... Bác sĩ, anh muốn tôi cười chết sao?”

 

Tề Lãng lấy lại tinh thần, sắc mặt tiếp tục thay đổi, anh ta tức giận trừng Nam Tầm: “Cô buông tay, nếu không tôi kiện cô đánh nhân viên y tế.”

Tề Lãng giãy giụa, nhưng Nam Tầm lại không chút lung lay.

Nam Tầm xuất thân từ trường quân đội, cao 173 cm, dưới chân là đôi giày 6 phân, cao hơn Tề Lãng một cái đầu, hơn nữa sức lực cô mạnh bẩm sinh, Tề Lãng căn bản không phải đối thủ của cô.

Nam Tầm nhìn anh ta như nhìn một con kiến: “Anh có thể kêu lớn tiếng một chút, tôi không ngại để cả bệnh viện đến xem trò cười này.”

Dứt lời, Nam Tầm “Ném” Tề Lãng vào trong phòng: “Còn chưa làm rõ mọi chuyện, anh đừng mơ đi đâu cả.”

Nam Tầm sắc bén nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện như thế nào?”

“Có lẽ là nghe em với Lăng Kha nói chuyện, cảm thấy em là gái ngoại tỉnh không giao nổi cả tiền thuốc men, lại thấy em có một mình nên muốn thả dê.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Tề Lãng có chút chật vật, duỗi tay tháo cây kim trên mu bàn tay xuống, đã đến nước này cô không muốn ở lại bệnh viện này nữa.



Lăng Kha thật vất vả mới ngưng được tiếng cười, giơ tay chùi chùi khóe mắt, mẹ nó, thực sự có nước mắt.

Cô cười nói: “Đã lâu không gặp được người mù đến mức này, mà nhìn anh có vẻ rất hào hoa phong nhã, thật thú vị, chị Nam Tầm, chúng ta tới dạy anh ta làm người thế nào đi.”

“Được thôi.”

Chỉ thấy Nam Tầm lạnh lẽo nhếch khoé miệng lên, lại kéo lấy cổ áo Tề Lãng, lôi anh ta đi nhanh ra phía ngoài.

Tề Lãng sợ hãi, thật đáng thương, là đàn ông mà sức lực của anh ta còn không bằng một cô gái, chỉ có thể dùng miệng uy hiếp: “Tôi cảnh cáo cô mau buông tôi ra, các ngươi càn rỡ như thế, tôi muốn kiện các ngươi.”

Nam Tầm liếc anh ta một cái: “Được thôi, tôi chờ anh kiện.”

Sau đó cô ấy kéo thẻ nhân viên của Tề Lãng xuống rồi ném về hướng Lăng Kha: “Lăng Kha tra rõ hắn, chị cũng muốn xem trong lúc hành nghề hắn đã sàm sỡ bao nhiêu cô gái.”

“Được!” Lăng Kha lập tức lấy di động ra gọi.

Trần Do Mỹ không nghĩ mình tới bệnh viện này đổi thuốc thuận tiện cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn tối hôm qua bị Lăng Tiêu ném ở bệnh viện lại gặp được hình ảnh nóng như vậy,

Chuyến đi hôm nay thật là đáng giá!

Chỉ thấy Nam Tầm kéo cổ áo một nam bác sĩ đi thẳng vào thang máy, bác sĩ kia kêu gào, các y tá đi ngang qua thấy thế thì kinh hô muốn tiến lên ngăn cản, lại bị đẩy ra hết.

Lăng Kha kiêu ngạo gọi điện thoại ở phía sau.

Đám phụ nữ này thật thích gây chuyện thị phi, họ dám ngang ngược như thế ở bệnh viện còn không phải ỷ vào gia thế?

Mặt Trần Do Mỹ thật lạnh lẽo, lập tức lui về phòng y tế, mở camera ra quay lại hành động của Nam Tầm và Lăng Kha.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn còn ở phòng bệnh, cô nhìn máu chảy ra trên mu bàn tay mà hơi choáng, sau khi dịu lại mới lấy quần áo từ cái túi Lăng Kha mang đến để thay.

Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Do Mỹ đứng bên ngoài hành lang.



Lúc này bọn Nam Tầm đã vào thang máy, Trần Do Mỹ đi ra từ phòng y tế, đang đứng trên hành lang thưởng thức video quay được vừa rồi, hoặc có lẽ cô ta đang suy nghĩ nên gửi video này cho ai mới làm to chuyện này nhất có thể.

Có lẽ là chột dạ do “Lén lút”, Trần Do Mỹ vừa nghe tiếng bước chân đã lập tức xoay người lại, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang bước từng bước về hướng mình, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy mét.

Trần Do Mỹ không bất ngờ chút nào, cô ta bình tĩnh buông di động, nhếch môi lên cao: “Chị họ, sao nằm viện có một mình vậy, sinh bệnh mà sao Lăng Tiêu không chăm sóc chị?”

“Tối hôm qua chị họ rất nổi bật mà, hiện tại người nào cũng nói hai đại kiêu hùng của Hải Thành giận dữ vì hồng nhan, sao đảo mắt Lăng Tiêu đã ném một mình chị ở bệnh viện, rốt cuộc anh ấy để ý chị hay là để ý mặt mũi của mình vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc nhìn cô ta, thẳng đến cô ta nói hết lời, sau một lúc lâu cô mới mở miệng: “Nói xong chưa, chưa xong thì tiếp tục.”

Trần Do Mỹ cười lạnh, bước từng bước một đến gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị họ còn không biết đúng không, Lăng Tiêu chính là ông lớn sau lưng Lam Nhan, nửa năm trước Lăng Tiêu còn cùng Lam Nhan đi bệnh viện phá thai, xem ra Lăng Tiêu cũng không lạnh lẽo vô tình, không gần phụ nữ như đồn đãi bên ngoài.”

Thấy cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn không hề dao động, đáy mắt Trần Do Mỹ xẹt qua một tia âm u độc ác: “Tối hôm qua Lăng Tiêu bỏ lại chị, chị biết anh ta đi đâu không?”

Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn hỏi, Trần Do Mỹ liền tự hỏi tự đáp: “Lục Hồ Nhã Uyển, chỗ của Lam Nhan.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong vẫn không có cảm xúc mà nói: “Lá gan của cô cũng không nhỏ, dám theo dõi cả Lăng Tiêu.”

“Tôi đâu có gan đó! Mạng của cha tôi còn nằm trong tay Lăng Tiêu, tôi còn phải đáng thương đi cầu xin anh ta buông tha cho gia đình tôi.” Trần Do Mỹ cau mày, sau đó lại biểu hiện rất đắc ý: “Là Cố Nam Thành nói cho tôi biết, hiện tại cái gì anh ấy cũng chiều theo tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn biết Trần Do Mỹ đang cố ý kích cô.

Trần Do Mỹ nhếch môi đỏ, tới gần Thịnh Hoàn Hoàn rồi thấp giọng nói: “Nam Tầm không nói cho chị biết đúng không, bởi vì chuyện tối hôm qua, Cố Nam Thành và Nam Tầm cãi nhau một trận, Nam Tầm đã chọc tức Cố Nam Thành bỏ đi, một đêm không về nhà, chắc mấy ngày nữa cũng không về đâu, bởi vì tôi sẽ không để anh ấy trở về cái nhà kia qua đêm nữa.”

“À, hình như hôm qua còn là sinh nhật của Cố Hoan, đứa nhỏ đáng thương, ngày quan trọng như thế mà ba nó lại quên mất, thật vất vả chờ được ba về nhà, kết quả trở về lại cãi vã đập đồ, thật đáng thương, còn nhỏ như vậy, chắc sẽ sợ lắm nhỉ?”

“Trần Do Mỹ.” Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa, quạt thẳng một bạt tai vào gương mặt làm người ta căm hận trước mắt: “Cô thật là tôi thứ đàn bà ti tiện nhất tôi từng gặp.”

Mặt Trần Do Mỹ bị đánh lệch qua một bên.

Đây là lần thứ hai cô ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát, cô ta chậm rãi giơ tay lên che bên mặt nóng rát, ánh mắt lập loè tia âm u lạnh lẽo, trông như một con rắn độc.

Vài giây sau, cô ta nhếch khóe miệng lên rồi đứng thẳng dậy: “Chị, tôi như vậy cũng là bị chị ép, chị huỷ hoại gia đình tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại từ chị và người bên cạnh chị, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.