🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu không trả lời, hỏi một câu không chút liên quan: “Bức họa kia vẽ cái gì?”

Hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn muốn đổi đề tài đã thất bại, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Vẽ một nhà ba người chúng ta, có thể là nó dùng màu đỏ nên cảm xúc có chút...”

Mặt Lăng Tiêu rất lạnh: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”

“...”

Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa Lăng Thiên Vũ là không nói cho Lăng Tiêu, cho nên lúc này cô không thể nói thật, nếu không cô sẽ mất đi lòng tin của cậu nhóc.

Cô cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, tôi đã hứa với Thiên Vũ là không thể nói cho anh biết.”

Lăng Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô đã quên mục đích tôi cưới cô về không?”

 

Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia ảm đạm, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Anh yên tâm, tôi sẽ kéo Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh tâm lý.”

“Chỉ mong cô có bản lĩnh kia.” Lăng Tiêu không tiếp tục chấp nhất về bức họa kia, lại lạnh nhạt cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm tốt nghĩa vụ của cô đi, đừng đụng vào chuyện không nên thám thính, biết quá nhiều chẳng tốt gì cho cô cả.”

Hắn đang uy hiếp cô sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông lạnh lẽo và xa cách trước mặt, cảm giác thực xa lạ, giống như cô chưa bao giờ thật sự quen biết hắn: “Xin lỗi, là tôi vượt qua.”

Lăng Tiêu có phải ba ruột của Lăng Thiên Vũ hay không chẳng liên quan gì đến cô, điều cô cần phải làm là chăm sóc tốt cho hắn, những điều khác không dính gì đến cô.

Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, khát vọng muốn mạnh lên trong lòng lại tăng thêm vài phần, mà suy nghĩ muốn sống tốt với Lăng Tiêu lúc ban đầu đã phai nhạt.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lăng Tiêu đã nằm xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, mở máy sấy ra, tiếng máy sấy phá vỡ yên lặng, lại làm người ta cảm thấy càng cô đơn.

Cô cảm thấy ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn cô, cô biết rõ nó có nghĩa là gì, cô bất giác thả chậm tốc độ, hy vọng tóc có thể khô chậm một chút. Mãi đến khi cô nằm xuống, người đàn ông trên giường vẫn không có động tĩnh gì, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô, cách nhau xa nửa thước, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông.

Cố gia.

Nam Tầm bảo người hầu dọn đồ của Cố Nam Thành về phòng ngủ chính.

Nam Tầm chịu thua làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, gã cũng chiều lòng cô, bôi thuốc cho cô rồi ôm cô lên giường.



“Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói em cố ý?” Giọng Cố Nam Thành hơi khàn khàn, tay chui vào góc áo của Nam Tầm: “Vì sao?”

Thân thể Nam Tầm bất giác trở nên cứng đờ, hơi thở nóng hổi sau cổ làm cô ấy không biết làm thế nào: Có phải gã cũng từng ôm Trần Do Mỹ như vậy không?

“Nói chuyện.”

“Anh biết nguyên nhân mà.”

Cố Nam Thành trở mình, đôi tay chống lên hai bên người Nam Tầm, chăm chú nhìn xuống cô: “Anh muốn nghe chính miệng em nói ra.”

Làm vợ chồng bảy năm, Nam Tầm quá rõ phản ứng của Cố Nam Thành.

Cô ấy không dám cựa quậy, chỉ quay mặt qua chỗ khác: “Muốn anh về nhà.”

Cố Nam Thành có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của cô, ngón trỏ nâng cằm Nam Tầm lên, ép cô nhìn chăm chú vào mình, ngón cái quyến luyến cọ xát trên môi cô.

Lúc trước gã trúng tiếng sét ái tình với cô, theo đuổi mãnh liệt, lúc đó đều là gã trả giá, cô chỉ cần đưa ra chút đáp lại là được.

Nhiều năm qua, số lần cô chủ động có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cố Nam Thành rất vui vẻ, lời nói của Nam Tầm làm thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của gã, hiện tại gã cũng muốn cô phải nếm trải mùi vị tốn hết tâm tư mấy năm nay của mình.

Nam Tầm có thể cảm nhận được sự kích động của gã, trong lòng có chút bi thương.

Khi Cố Nam Thành muốn hôn xuống, cánh cửa bị đẩy ra, con bé Hoan Hoan tung ta tung tăng chạy vào từ bên ngoài: “Cha, con muốn ngủ chung với cha và mẹ.”

Tà niệm của Cố Nam Thành trực tiếp ngừng lại, đi xuống trên người Nam Tầm.

Vào thời khắc đó, Nam Tầm lại nhẹ nhàng thở ra!

Cố Hoan thực thích Cố Nam Thành, bò lên rồi chui ngay vào lòng gã, cũng cẩn thận hỏi: “Cha, cha có thể hứa với Hoan Hoan về sau đừng cãi nhau với mẹ nữa được không?”

“Cha đã nói Hoan Hoan và mẹ đều là cục cưng cha yêu nhất, cha sẽ bảo vệ mọi người, cha là đàn ông, mẹ không hiểu chuyện, cha nhường mẹ một chút được không?”

Lời cô bé nói làm Cố Nam Thành dở khóc dở cười: “Được, nghe lời cục cưng ngoan của cha.”

“Cha ngoan.” Cô bé hôn lên mặt Cố Nam Thành một cái, sau đó lại xoay người quay về hướng Nam Tầm: “Mẹ, mẹ cũng hứa với con, về sau đừng tức giận lung tung với cha được không?”

Nghe tiếng nói ngây ngô của con gái, cảm nhận của Nam Tầm hoàn toàn trái ngược với Cố Nam Thành, chỉ có chua xót và đắng chát: “Được, mẹ hứa với con.”



“Mẹ ngoan.” Cố Hoan cũng hôn lên mặt Nam Tầm, kéo cánh tay hai người, vui rạo rực nói: “Thật tốt quá, về sau cha mẹ không cãi nhau, nhà chúng tôi vĩnh viễn có thể ở bên nhau.”

Có lẽ là lời nói của Cố Hoan làm Cố Nam Thành xúc động, gã duỗi tay ra, kéo mẹ con họ vào trong lòng.

Một giọt nước mắt âm thầm chảy xuống từ khóe mắt Nam Tầm.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ.

Cô gái trên giường có mái tóc đen dài như rong biển rơi rụng trên gối, áo ngủ rời rạc, vai ngọc hơi lộ ra, nắng sớm chiếu lên làn da trắng nõn tinh tế của cô, càng có vẻ trong trẻo sáng ngời, ngọt ngào ngon miệng.

Lăng Tiêu mở mắt ra liền nhìn thấy hình ảnh mê người này.

Ánh mắt hắn lướt qua xương quai xanh của cô, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ mộc mạc đó, lại dời xuống hai hàng lông mi dài mảnh, dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của cô.

Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã dời mắt đi, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng thức dậy, liếc nhìn mép giường trống rỗng một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Sau khi ăn xong thì trở lại phòng ngủ, cô thấy Lăng Tiêu đang đứng trước gương đeo cà vạt, có vẻ hắn không quá vừa lòng với nút thắt của mình, sắc mặt có chút âm trầm.

“Tôi giúp anh!” Thịnh Hoàn Hoàn thấy thế thì đi lên trước.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô, buông lỏng tay ra.

Thịnh Hoàn Hoàn thắt lại lần nữa, vừa điều chỉnh vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ ở bên ngoài cả ngày, không làm cơm trưa và cơm chiều, bảo Bạch quản gia đưa đến cho anh đi.”

Giọng nói của cô gái mềm nhẹ dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không chút êm tai.

Lăng Tiêu không vui nhăn mày lại: “Đi đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn sửa sang lại cà vạt cho hắn rồi ngẩng đầu, mới phát hiện mình đang đứng rất gần hắn, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở mát lạnh trên người hắn, gần đến mức nhón chân một chút là có thể hôn lên cặp môi mỏng kia.

Cặp mắt đen thâm thúy kia giống như hai đá Hắc Diệu, hấp dẫn người ta sa vào.

Nhịp tim cô không khỏi rối loạn, không được tự nhiên dời mắt đi: “Tối hôm qua không phải đã nói với anh sao, tôi và vợ chồng Hàn Tín đã hẹn hôm nay dẫn họ đi đua xe.”

Lăng Tiêu rất bất mãn trước sự trốn tránh của Thịnh Hoàn Hoàn: “Đua xe cần đến cả ngày?”

“Đương nhiên không phải, còn phải bày ra lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn họ đi sân bắn của tôi xem, hưởng thụ những món ăn đặc sắc của Hải Thành.”

Kỳ thật lúc tối, cô muốn dành thời gian mời Đường Nguyên Minh và Nam Tầm bọn họ ra ăn cơm, bọn họ đã lâu chưa tụ họp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.