🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra, xách Thịnh Hoàn Hoàn qua, giọng điệu mang theo ý ra lệnh: “Em bắn giỏi nên đi theo phía sau anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, mười năm trước Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ, khi đó cô còn chưa đụng vào súng, sao anh biết cô bắn giỏi?

Lăng Kha bất mãn cả giận nói: “Làm gì vậy, vậy em thế nào?”

Đường Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Kha một cái: “Em đánh tiên phong.”

Lăng Kha lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Bắn giỏi đi phía sau anh, bắn kém anh bảo đi tiên phong?”

Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Bắn giỏi bảo vệ chủ lực đội ngũ, bắn kém phụ trách dẫn ra vị trí đối phương xạ kích, hy sinh cái tôi để giúp tập thể thành công, chết có ý nghĩa.”

Lăng Kha bị Đường Nguyên Minh làm tức đến mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận kêu to: “Đường Nguyên Minh, anh đang lạm dụng quyền lực, từ nhỏ anh đã bất công, hiện tại lớn rồi vẫn không thay đổi chút nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt đứng một bên không kiềm được mà cười ha hả.

Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, có chút luyến tiếc dời mắt đi, bên tai truyền đến một tiếng động nhỏ, bản năng làm anh cảnh giác lên, nhưng anh lại chưa làm gì.

Lăng Kha hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp tục nã pháo về hướng Đường Nguyên Minh: “Hừ, em đã nhìn thấu anh, nếu anh kêu em đi tiên phong, em nhất định làm ngược lại, dù sao hai người cấu kết với nhau làm việc xấu không phải một ngày hai ngày, chị Nam Tầm nhất định sẽ thông cảm cho em, anh tiếp tục không đứng đắn đi!”

Vừa nói xong, chỉ nghe “Đùng đùng” hai tiếng.

Ngực Lăng Kha trúng đạn, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn đạn màu xanh lục trước ngực một cái, hai mắt trợn lên ngã xuống đất không dậy nổi.

Thịnh Hoàn Hoàn sắp cười bò, ngã mông ngồi xuống mặt cỏ!

Từ từ, hình như phía sau lưng cô cũng trúng đạn, xỉu!

Lâm Mạt và Hàn Tín phản ứng lại, lập tức cất bước bỏ chạy.

Vì thế “Đùng đùng”, lại quyết định hai người!

Đường Nguyên Minh phải một mình đấu năm, địch trong tối ta ngoài sáng rất nhanh đã chết sạch. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc...

Hàn phu nhân ôm súng chạy ra từ rừng cây: “Ha ha, vừa rồi mọi người đang thảo luận cái gì mà buồn cười như thế, nói ra để chúng tôi cùng vui chung đi?”

Lăng Kha che ngực lại, hấp hối giãy giụa: “... Còn chưa kêu bắt đầu, mọi người đang gian lận.”

Nam Tầm cao ngạo đi ra, kéo Lăng Kha lên mà nói: “Từ lúc bước vào núi thì thi đấu đã chính thức bắt đầu, có lẽ Nguyên Minh biết rõ điều này, kẻ địch vĩnh viễn không cho chúng ta cơ hội chuẩn bị.”

Lăng Kha cực kỳ hổ thẹn.

Cố Bắc Thành đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.



Lúc này Đường Nguyên Minh tiến lên, duỗi tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên từ mặt cỏ, bình thản ung dung nhìn về phía Nam Tầm: “Lần nữa.”

Nam Tầm gật đầu, lại dẫn đội ngũ vào núi.

Cố Bắc Thành nhìn Đường Nguyên Minh một cái, xoay người chậm rãi đuổi kịp đội ngũ.

“Đi thôi!” Đường Nguyên Minh vung tay lên, mọi người lập tức tập trung ứng chiến.

Trận đầu thua rất lãng xẹt, mọi người không dám mất tập trung nữa, Đường Nguyên Minh đi ở phía trước còn toả ra khí thế thiết huyết sát phạt, thật oai phog hùng dũng, Lăng Kha cũng không có can đảm nhõng nhẽo trước mặt anh.

Hai đội người lại tản ra.

Núi này không lớn, hai bên đều không khó suy đoán ra vị trí của đối phương, rất nhanh hai đội đều đưa ra chiến lược.

Phía Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh rất không ga lăng, thật sự để Lăng Kha đánh tiên phong, Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt làm tay xạ kích, yểm hộ Đường Nguyên Minh và Hàn Tín đánh lén.

Quả nhiên, rất nhanh Lăng Kha liền “Chết”, điều này làm Lăng đại tiểu thư tức đến mặt tái đi.

Nhưng không bao lâu sau, thắng bại đã có kết quả, đội Đường Nguyên Minh thắng lợi, như anh đã nói, Lăng Kha hy sinh cái tôi để tập thể thành công, cũng coi như “Chết” đáng giá!

Sau hai đợt thi, xem như ngang tài ngang sức.

Sau khi hai bên quyết định thay đổi chiến địa, vì thế mọi người di chuyển về hướng nhà xưởng bỏ hoang dưới chân núi.

Lăng Kha thở phì phì đi ở phía trước, ngặt nổi thân hình nhỏ xinh nên vác súng và bao đạn cũng không linh hoạt, dáng vẻ vừa buồn cười lại đáng yêu.

Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi chung với nhau, Đường Nguyên Minh chưa nói cái gì, chỉ vác đồ trên người cô qua, thậm chí cô còn không có cơ hội từ chối.

Đường Nguyên Minh thấy cô muốn nói lại thôi, hơi nhếch khóe miệng lên: “Muốn xin thay cho Lăng Kha?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, nhìn gương mặt tuấn tú lại không mất vẻ kiên cường trước mắt mà nói: “Anh đoán được mà, dù sao cô ấy cũng là con gái, anh nhằm vào như vậy sẽ làm cô ấy rất mất mặt.”

“Được.”

“Hả?”

Anh chấp nhận có sảng khoái quá không vậy?

Đường Nguyên Minh duỗi tay xoa xoa cái mũ giáp trên đầu cô, cưng chiều cười nói: “Vốn dĩ muốn dạy cho cô ấy một bài học, nếu Hoàn Hoàn mở miệng thì coi như nể mặt em đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “À... Cảm ơn!”

Như vậy cũng được?



“Cái con bé này, anh nhìn em lớn lên, thay em ăn nhiều đòn roi như thế mà đây là lần đầu nghe em nói hai chữ cảm ơn, quá khách sáo.”

Nụ cười lúc này của Đường Nguyên Minh trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng, làm cô cảm thấy thật ấm áp.

“Vậy không cảm ơn, em thu lại lời vừa rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười này phát ra từ nội tâm, sạch sẽ tươi đẹp, giống ánh mặt trời mùa đông, làn gió mùa xuân.

Tâm tình Đường Nguyên Minh nhộn nhạo: “Đây mới là Thịnh Hoàn Hoàn anh quen.”

Mới lạ sinh ra sau mười năm chia lìa đã hoàn toàn tiêu tan vào khoảnh khắc này.

Vinson trốn trong chỗ tối nhìn hành động của hai người, sắc mặt có chút khó xử, anh ta nhìn tấm ảnh vừa chụp được, trầm tư một lát rồi cất điện thoại đi.

Nhưng Vinson không biết, kỳ thật Đường Nguyên Minh sớm đã phát hiện, ánh mắt liếc về hướng anh ta, sau đó thản nhiên thu lại, cưng chiều vỗ vỗ tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt lại tăng thêm một tia lạnh lẽo.

Bọn họ di chuyển xuống chân núi, rất nhanh liền phát hiện dưới đó lại xuất hiện một đám người.

Đối phương cũng không đông, chỉ có tám người.

Nhưng tám người này làm tâm tình tốt đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm bị huỷ hoại sạch.

Chỉ thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Lệ Hàn Tư, Đặng Hải, Mã Lai, Lăng Phi, Lam Tiếu, Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, cả đám người đáng ghét nhất đều tập trung lại với nhau.

Làm Thịnh Hoàn Hoàn buồn bực là, sao Mã Lai cũng đi chung với bọn họ?

Hiển nhiên Mã Lai nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất vui mừng: “Chị dâu... A, Thịnh, Thịnh tiểu thư, cô cũng tới sao, trùng hợp ghê, tôi còn tưởng rằng không bao giờ có thể đánh CS với cô được nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói gì, chỉ cười cười.

Lăng Kha thấy Lệ Hàn Tư thì lập tức chạy qua: “Hàn Tư, sao anh cũng tới, hôm nay không phải công ty anh có việc không đi được sao?”

Hồi sáng Lăng Kha có hỏi anh ta, anh ta nói công ty bận nên không đi được.

Lệ Hàn Tư nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước mặt, mặt không cảm xúc mà nói: “Em chưa nói là CS, đã lâu rồi anh chưa hoạt động gân cốt.”

“À, là tại em, em nên nói rõ với anh.” Lăng Kha vô tư lự mà gõ đầu mình một cái.

Lúc này Triệu Giai Ca mở miệng: “Nếu mọi người đều quen biết, không bằng chúng ta cùng tổ đội đi, đông người chơi càng vui.”

Ai muốn chung đội với đám bạch liên trà xanh này, đừng làm người ta ghê tởm được không?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm còn chưa mở miệng thì trong đội đã có người đáp: “Được thôi, chúng tôi không có ý kiến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.