🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lam Tiếu gửi hình mình chụp được cho Lăng Phi, trải qua một hồi thuyết phục, Lăng Phi đồng ý gửi ảnh cho Lăng Tiêu.

Mấy tấm ảnh của Lam Tiếu chụp rất mờ ám.

Một tấm là Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh đè dưới thân, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, trong ánh mắt chuyên chú của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, bàn tay như dịu dàng vuốt ve gương mặt cô.

Một tấm là lúc Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, giơ ngón tay giữa lên với Lệ Hàn Tư, cười thực quyến rũ vui vẻ.

Nhưng bức ảnh này không chụp cô dựng ngón giữa, hơn nữa từ góc độ bức ảnh, cô như đang cười với Đường Nguyên Minh, nâng tay lên ôm lấy cổ anh.

Còn có một tấm là lúc Đường Nguyên Minh kéo cô lên, cô đâm vào ngực anh, ảnh này chụp từ mặt bên, thân thể hai người hoàn toàn dính vào nhau, không có kẽ hở.

Đường Nguyên Minh cúi đầu, mặt Thịnh Hoàn Hoàn ép sát vào ngực anh, Đường Nguyên Minh giơ tay lên ôm lấy hông Thịnh Hoàn Hoàn, bức ảnh này nhìn như họ đang thân mật ôm nhau.

Tấm cuối cùng là Đường Nguyên Minh tháo mũ của Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bàn tay đặt lên đầu cô, dịu dàng xoa tóc.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, dáng vẻ hơi ngượng ngùng kia như một thiếu nữ thẹn thùng vui vẻ được người đàn ông mình thích cưng chiều.

Khi Lăng Tiêu nhìn thấy những tấm ảnh đó thì khí thế cả người hoàn toàn thay đổi.

 

Lam Miên đứng trước mặt hắn bị dọa cho tay run lên, hồ sơ rơi hết xuống đất, sắc mặt từ từ trở nên tái nhợt như tờ.

Lăng Tiêu không vui liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

Cả người Lam Miên run lên bần bật, có xúc động muốn chạy trốn, nói chuyện cũng lắp bắp: “Thực... Thực xin lỗi s... sếp.”

Nói xong, cô lập tức khom lưng, nhặt hồ sơ trên mặt đất lên.

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Đi ra ngoài.”

Lam Miên lập tức buông hồ sơ, lao ra khỏi văn phòng giám đốc như chạy trốn, trên trán và lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Nếu ở lại trong đó thêm một lát, Lam Miên hoài nghi mình sẽ bị hù chết.

Lăng Tiêu nhìn mấy bức ảnh kia, nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến điểm đóng băng, gương mặt cũng đóng sương lạnh, như ngọn núi băng ngàn năm có thể đông chết người.

Ngoài cửa quán bar, lúc này Vinson cảm thấy hơi đau đầu, anh ta thấy Mộ Tư đi theo đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn bước vào quán bar, anh vốn nên báo cáo tình huống này cho Lăng Tiêu.



Nhưng anh lại không muốn làm như thế...

Vinson do dự một lát, cuối cùng cất điện thoại đi, chỉ đi theo phía sau đoàn người.

Vinson cũng không biết lúc này Lăng Tiêu đã gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lập tức quay lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt hai mắt trống rỗng bên cạnh, trong lòng rất lo lắng, cũng không nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, chỉ giải thích với hắn: “Bên tôi có chút việc, trở về trễ một chút được không?”

“Tôi nói lập tức quay lại.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe ra lửa giận của Lăng Tiêu, cô đi qua một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao, chỗ tôi có một số việc tạm thời không đi được, trước 9h tôi nhất định trở về được không?”

Lăng Tiêu không giải thích, câu nói của hắn như không cho phép thương lượng, lạnh lẽo lại cứng rắn: “Trước trời tối phải nhìn thấy cô, nếu không đêm nay cô khỏi trở lại.”

Trước khi trời tối?

Hiện tại đã là 6 giờ, hơn nửa tiếng nữa là trời đã tối, sao cô có thể chạy về kịp chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nổi nóng, nói một câu “Tùy anh” liền cúp điện thoại.

Cô trở lại bên cạnh Nam Tầm, Lăng Kha thấy cô thở phì phì liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng cả giận nói: “Bị con heo bá đạo vô lý nào đó làm tức giận, đêm nay chúng ta không say không về.”

Lúc này “Con heo bá đạo vô lý” lại gọi tới, Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình tắt máy.

Không về thì không về, cút mẹ nó Lăng Tiêu, cút mẹ nó phiền não, tất cả đều cút cho cô đi, đêm nay phải say quên lối về.

Bọn Thịnh Hoàn Hoàn tới sớm, quán bar vừa mở cửa. Bọn họ tìm được vị trí rất tốt, gọi không ít rượu, Nam Tầm không nói cái gì cả, chỉ nâng rượu lên uống liên tục.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng uống với cô ấy, dù sao có Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh ở đây thì không cần lo vấn đề an toàn.

Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành không ngăn cản các cô.

Sau khi tiến vào, Mộ Tư tìm một góc ngồi xuống, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn uống hết ly này đến ly kia thì không khỏi cau chặt mày.

Có phải cô ở Lăng gia thật sự không vui hay không?

Theo thời gian trôi đi, quán bar dần dần đông người lên, có người nhận ra đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn

“Xem kìa, đó không phải tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn sao?”



“Là cô ta, người đàn ông bên cạnh là Cố Bắc Thành, cậu hai của tập đoàn Cố thị, cmn, sao Cố Bắc Thành lại ngồi chung với chị dâu Nam Tầm vậy.”

“Còn có Lăng Kha, hình như ngồi bên cạnh cô ta là Đường Nguyên Minh, a... Thật là anh ấy, hôm nay thật là gặp may.”

“Đường Nguyên Minh quá bảnh trai, còn hơn Cố Bắc Thành nữa, đêm nay tới đáng giá, lát nữa tôi quyết định mượn rượu tăng can đảm để đến tiếp cận, các người đừng ai tranh với tôi.”

“Hết hy vọng đi, không nhìn thấy mấy người có tiền đều chơi chung với nhau à.”

“Đúng rồi, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm nghiêng nước nghiêng thành đi, cô cảm thấy Đường đại thiếu gia người ta sẽ nhìn trúng chúng ta sao?”

“Không phải họ đã kết hôn sao, nhưng tôi nghe nói có lẽ hai nhà Đường, Triệu sẽ liên hôn, Triệu Giai Ca số tốt đến mức làm người ta đố kỵ.”

Đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn như hoàn toàn không biết họ đã trở thành tiêu điểm của cả sảnh, nên uống thì uống, nên chơi thì chơi.

Quán bar dần dần náo nhiệt lên, DJ lên đài phát nhạc, lập tức châm lửa cho bầu không khí ở đây, nam nữ trẻ tuổi lên sàn nhảy nhót cuồng nhiệt.

“Hoàn Hoàn, chúng ta cũng đi nhảy đi.” Lăng Kha lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm đi đến sân khấu, Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh lập tức đi theo.

Ở những nơi như quán bar, mấy cô gái xinh đẹp rất dễ bị người ta sàm sỡ, bọn Thịnh Hoàn Hoàn đã uống hơi say, đương nhiên càng không thể mặc kệ họ.

Lúc này Mộ Tư cũng đứng lên, đi qua chỗ một nhóm phụ nữ, cũng không biết anh ta nói cái gì mà một lát sau có bảy tám cô gái cùng đi lên sân khấu, chia nhau ra quấn lấy Đường Nguyên Minh và Cố Bắc Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình bị người ta đột nhiên kéo xuống, trước mắt choáng váng. Chờ cô tỉnh táo lại thì đã nằm trong lòng Mộ Tư.

Thấy rõ gương mặt trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như đang nằm mơ: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Mộ Tư một tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc: “Bởi vì em ở chỗ này.”

Bởi vì em ở chỗ này, cho nên anh cũng tới đây.

Mộ Tư chôn mặt vào tóc Thịnh Hoàn Hoàn, mùi hương quen thuộc kia làm anh ta đặc biệt nhớ nhung, chính là mùi hương này luôn làm anh quyến luyến không quên.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái đầu nặng nề, lập tức đẩy hắn ra: “Anh cách xa tôi một chút, chúng ta đã không còn quan hệ gì.”

“Hoàn Hoàn.” Mộ Tư khẽ kêu tên cô, trong giọng nói ẩn chứa quá nhiều thứ, làm người ta nghe thôi đã thấy chua xót không thôi.

Hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ lên, cô nhìn sang chỗ khác: “Mộ thiếu, tôi đã là phụ nữ có chồng, không còn là thiếu nữ đơn thuần ngày nào cũng chỉ biết vây quanh anh trước đây, làm phiền về sau anh cách tôi xa một chút.”

Đáy mắt Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, câu “Phụ nữ có chồng” nói ra từ miệng cô càng làm tim anh ta đau như đao cắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.