Chương trước
Chương sau
“Không ngờ đứa nhỏ này mạng lớn, vậy mà vẫn còn sống.” Dì Hà nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Lúc ấy tôi thật sự muốn chôn con bé, nhưng đó là một mạng người, tôi thật sự không làm được, nhưng Nhị lão gia không cho nó sống, tôi không dám mang nó về, đành phải dẫn về quê quán, để mẹ tôi nuôi nấng.”

“Mẹ của Lăng Tiêu biết chuyện này không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Dì Hà lắc đầu: “Tôi muốn nói cho phu nhân, nhưng bản thân bà cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này có phải của Nhị lão gia không, cho nên tôi không nói ra, lúc ấy tôi đã nghĩ, cứ để họ cho rằng đứa nhỏ đã chết, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.”

Mẹ ruột của Lăng Tiêu - An Lan, thật sự quá quắt như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao không xét nghiệm DNA?”

Dì Hà nói: “Tôi ít ăn học, lúc ấy đâu biết cái gì là DNA, hơn nữa tôi căn bản không dám nhắc đến chuyện này với người khác, cho nên cứ kéo dài tới hiện tại.”

Cho nên đến bây giờ dì Hà cũng không biết rốt cuộc Tích Nhi có phải con gái của Lăng Hoa Thanh hay không.

“Vậy vì sao dì không nói cho Lăng Tiêu biết?”

“Thiếu gia vốn rất hận Nhị phu nhân, lỡ Tích Nhi thật sự không phải con của Nhị lão gia thì bảo cậu ấy đối mặt với Tích Nhi như thế nào? Cậu ấy sẽ càng căm hận Nhị phu nhân.”

Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự lo lắng của dì Hà, dù sao Lăng Tiêu là người rất kiêu ngạo, biết chuyện này sẽ chỉ làm hắn càng đau đớn.

“Vậy dì có dự tính gì, để Tích Nhi trốn trong xó xỉnh tăm tối cả đời, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời sao?”

Cha mẹ làm sai, vì sao lại để con cái vô tội gánh vác?

Dì Hà nhịn không được nghẹn ngào: “Cô cũng thấy dáng vẻ của con bé mà, so với để nó ra ngoài đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, không bằng cứ ở trong tầng hầm, hiện tại nó không hiểu cái gì nên còn có thể kiên cường tồn tại.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe dì Hà nói vậy thì trong lòng đặc biệt chua xót, thế giới này thật tàn nhẫn, Tích Nhi có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, hơn nữa cô ấy sạch sẽ đơn thuần như vậy, căn bản không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của thế giới này.

Nhưng cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.

Cô ấy không dám, không có nghĩa là cô ấy không muốn.

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên nắm tay dì Hà: “Dì yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lăng Tiêu biết, nếu dì đồng ý, tôi sẽ lén lấy tóc của Lăng Tiêu để xét nghiệm DNA với Tích Nhi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, vết bớt trên mặt nhất định có thể xóa được, cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.”

Dì Hà nghe xong thì nước mắt tuôn rơi, giãy giụa muốn quỳ xuống lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô là người tốt, tôi cảm ơn cô thay cho Tích Nhi.”

“Dì Hà, dì làm gì vậy.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giữ chặt dì Hà, nhỏ giọng an ủi bà.



Trò chuyện với dì Hà chừng một giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mới trở lại phòng ngủ.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm mơ, cô mơ thấy Tích Nhi ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, gương mặt máu tươi đầm đìa được rửa sạch, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trông còn có vài phần tương tự Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến 8 giờ, khi dậy Lăng Tiêu đã ra cửa, cô trực tiếp nấu mì rồi ăn với Lăng Thiên Vũ, sau đó bước vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Cô tìm được hai sợi tóc dưới gối hắn, cất chúng đi, khi đi ra nhìn thấy Lăng Thiên Vũ lại hơi dao động.

Chỉ cần lấy một sợi tóc trên đầu cậu nhóc, không đến hai ngày cô sẽ biết được rốt cuộc Lăng Tiêu và cậu nhóc có phải cha con hay không.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đè nén xúc động này xuống, nếu Lăng Tiêu biết việc này thì không khác gì tự tìm đường chết.

Khi ra cửa, dì Hà mang tóc của Tích Nhi tới lén giao cho Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến một bệnh viện xét nghiệm nổi tiếng.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn liền đến đoàn xe Vũ Yến.

….

Hai ngày này, Cố Nam Thành luôn ở Tây Thành Lục Hồ, tin nóng chuyện gã ngoại tình với Trần Do Mỹ còn chưa hạ nhiệt, gã không lấy ra được chứng nhận ly hôn, hiện tại mọi người đã nghiêng về hướng Nam Tầm.

Lần này cổ phiếu Cố thị xuất hiện tình trạng xuống dốc biên độ lớn hơn.

Hiện tại Cố Nam Thành rất cần tạo ra một thành tích tốt để cứu vớt lòng tin của các cổ đông, vì thế gã nhắm vào đầu sỏ của Hải Thành - Lăng thị, tuy rằng gã cũng không muốn tiếp xúc với Lăng Tiêu.

Trần Do Mỹ biết Lăng Tiêu muốn đến Lăng thị thì ôm lấy gã từ phía sau, mềm mại hỏi: “Anh Nam Thành, em có thể đi cùng anh không?”

Cố Nam Thành nhíu mày: “Anh đi bàn chuyện làm ăn, chuyện của ba em để sau đi.”

Trần Do Mỹ nghe xong rất thất vọng, chỉ cần một ngày ba cô ta chưa ra khỏi tù thì cô vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trong giới thượng lưu Hải Thành.

Chuyện chen vào cuộc hôn nhân của Cố Nam Thành thì cô ta có thể nghĩ cách xoay ngược, nhưng vấn đề Trần Văn Hưng ngồi tù, Trần Do Mỹ không có cách nào giải quyết cả, đó là một vết nhơ không thể xóa bỏ.

Cho nên Trần Do Mỹ rất muốn cứu Trần Văn Hưng ra khỏi ngục giam.

Nhưng nghe lời Cố Nam Thành nói, Trần Do Mỹ thông minh không dám đòi hỏi, còn săn sóc nói: “Em ở nhà chờ anh.”



Trần Do Mỹ hiểu chuyện làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, nếu Nam Tầm săn sóc dịu dàng được một nửa như Trần Do Mỹ thì họ cũng không đi đến nước này.

Một giờ sau, Cố Nam Thành xuất hiện ở Lăng thị.

Phùng Việt gõ cửa tiến vào văn phòng giám đốc: “Boss, Cố Nam Thành tới.”

Lăng Tiêu cũng không kinh ngạc, không ít sản nghiệp của Hải Thành đều bị Lăng thị lũng đoạn, Cố thị muốn vực dậy thì chỉ có thể hợp tác với hắn.

Lăng Tiêu không nâng đầu mà nói: “Cho anh ta vào.”

Một lát sau, Cố Nam Thành dẫn thư ký của mình đi vào.

Lăng Tiêu vẫn vùi đầu làm việc, sắc mặt Cố Nam Thành hơi thay đổi: Ra vẻ ta đây thật.

Phùng Việt nghênh đón: “Cố tổng mời ngồi, Boss chúng tôi đang bận, gần đây công ty làm ăn quá tốt, đơn hàng quá nhiều, Boss thật sự lo liệu không hết, xin hai vị chờ một lát.”

Đây là ra oai phủ đầu bọn họ.

Cố Nam Thành cười cười: “Vậy Lăng tổng cứ làm việc đi, tôi có rất nhiều thời gian.”

Phùng Việt khom người, thu lại ý cười trên khóe miệng, lui đến bên cạnh Lăng Tiêu.

Cố Nam Thành tiếp nhận máy tính từ trong tay thư ký, bình thản ung dung xử lý công việc trong văn phòng của Lăng Tiêu, cả Phùng Việt cũng phải bội phục.

Cố Nam Thành chờ một hơi đến tận nửa giờ.

Lăng Tiêu xử lý xong tất cả hồ sơ trên bàn mới nhìn về phía Cố Nam Thành: “À, Cố tổng tới, anh xem, tôi bận quá nên quên mất.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng trên mặt Lăng Tiêu không có chút áy náy nào, giọng nói cũng rất thản nhiên.

Cố Nam Thành cũng không giận, gã khép máy tính lại, tươi cười thân thiết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng quá bận rộn, là tôi không mời mà tự đến làm phiền, lần này tôi tới là có vụ làm ăn muốn bàn với anh.”

Nói xong, gã nhìn về phía thư ký bên cạnh, thư ký lập tức đưa hồ sơ trong tay đến trước mặt Lăng Tiêu: “Đây là phương án của chúng tôi, mời Lăng tổng xem qua.”

Lăng Tiêu cầm lấy hồ sơ, đọc lướt qua nhanh như gió, đôi môi hơi nhếch lên: “Dự án không tồi, sao Cố tổng lại nghĩ đến chuyện hợp tác với Lăng thị?”

Cố Nam Thành thong dong nói: “Lăng thị là xí nghiệp dẫn đầu Hải Thành, có vô số độc quyền trong tay, cũng có con đường tuyên truyền không tồi, mà kỹ thuật của Cố thị chúng tôi cũng rất nổi trội, thương hiệu có danh tiếng tốt đẹp, hai công ty chúng ta hợp tác cùng tiến lên, chắc chắn là cục diện win win.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.