Chương trước
Chương sau
“Các người biết tôi là ai không? Cục trưởng của các người là ai, tôi muốn gặp ông ta...”

Bị cảnh sát đẩy ra từ thang máy, Trần Hạo Thiên còn chưa từ bỏ ý định kêu gào, ngặt nổi làm thế nào cũng không giằng thoát nổi cái còng số 8 trên tay.

Mấy cảnh sát dầu muối không ăn, lạnh giọng khiển trách: “Câm miệng, thành thật cho tôi, có gì muốn nói thì đến Cục Cảnh Sát lại nói.”

Sau khi bọn họ đến gần, đoàn người Chu Mẫn thấy rõ mặt Trần Hạo Thiên thì lập tức hoảng loạn, chân tay luống cuống.

“Chú Trần?”

“Ba?”

Trong giọng nói bao hàm kinh ngạc và khó có thể tin.

Bọn họ không thể ngờ được người cảnh sát dẫn xuống lại là Trần Hạo Thiên.

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là chuyện Chu Tín lên có khả năng đã thất bại!

Trần Anh Kỳ vội chạy tới: “Ba, đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ lại bắt ba?”

Nhìn thấy Trần Anh Kỳ, Trần Hạo Thiên như thấy được cọng rơm cứu mạng, tránh thoát trói buộc của cảnh sát mà nắm chặt tay Trần Anh Kỳ rồi dặn dò: “Anh Kỳ, con mau đi tìm bác Chu, bảo ông ấy đến xin Trịnh cục trưởng ra mặt, nghĩ cách cứu ba.”

“Bác Chu?” Trần Anh Kỳ cũng ngơ ra: “Không phải bác ấy ở trên kia sao?”

Trần Hạo Thiên lắc đầu: “Không có, hiện tại ba không có thời gian giải thích với con, con nhớ kỹ lời ba nói, bảo bác Chu đi tìm Trịnh cục trưởng.”

Lời vừa nói xong, Trần Hạo Thiên đã bị cảnh sát kéo ra ngoài.

Nhìn Trần Hạo Thiên bị mang đi, mặt Chu Mẫn trắng bệch, lẩm bẩm tự nói: “Sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Phỉ Phỉ nhìn về phía Trần Do Mỹ, tuy các cô không thích Chu Mẫn, nhưng càng sợ Thịnh Hoàn Hoàn xoay người leo lên.

Hiện giờ họ và cô miễn cưỡng được tính là ngang hàng, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chiến thắng thì họ chỉ còn nước ngẩng đầu mà nhìn!

Trần Anh Kỳ nhìn về phía Chu Mẫn, hai mắt đỏ rực mà nói: “Cô mau gọi điện thoại hỏi ba mình xem rốt cuộc là như thế nào.”

Chu Mẫn ngơ ngác lấy di động ra, Trần Anh Kỳ lập tức đoạt đi, dùng di động của cô ta gọi cho Chu Tín.

Điện thoại vang lên vài tiếng thì Chu Tín mới bắt máy.



Trần Anh Kỳ lập tức nói lại chuyện bên này cho Chu Tín nghe. Chu Tín hiểu ra ngay là Thịnh Hoàn Hoàn muốn giết gà dọa khỉ.

Trần Anh Kỳ đã đổ mồ hôi đầy đầu: “Bác Chu, bác nhất định phải nghĩ cách cứu ba cháu ra, ba cháu không thể ngồi tù được!”

Chu Tín hừ lạnh: “Yên tâm, ba cháu sẽ không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn muốn khai đao bằng người bên cạnh bác à, không dễ như vậy.”

Cuối cùng Trần Anh Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, Chu Mẫn vội đoạt điện thoại lại: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao ba không ở Thịnh Thế?”

Lúc này sao ba cô ta lại không ở Thịnh Thế.

Hồi lâu không nghe thấy trả lời, Chu Mẫn không kiên nhẫn: “Có phải Thịnh Hoàn Hoàn leo lên hay không?”

Chu Tín trầm mặc một lát mới nói: “Mẫn Mẫn, con về nhà đi, chuyện công ty ba có tính toán.”

Chu Mẫn ngơ ngác ngồi trở lại ghế: “Thịnh Hoàn Hoàn thắng rồi.”

Sắc mặt đoàn người Trần Do Mỹ đều đặc biệt khó coi, các cô tới xem Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra, Lam Tiếu còn lê cái thân thể vừa sinh non lại đây là vì sỉ nhục Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhưng ai ngờ sẽ là kết quả này?

Trần Phỉ Phỉ cũng bị dọa thay đổi sắc mặt: “Do Mỹ, ba tôi không phải cũng...”

“Chị, đừng lo, không có gì, không phải cảnh sát đã đi rồi sao, chúng ta đi về trước đi!”

Trần Do Mỹ lộ ra vẻ mặt khó coi, Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng đã vả mặt bao nhiêu người!

Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không, tôi phải gọi điện thoại cho ba tôi...”

Trần Phỉ Phỉ còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng nói của Trần Văn Huy: “Phỉ Phỉ, Do Mỹ, sao hai đứa lại ở chỗ này?”

Đoàn người Trần Phỉ Phỉ nhìn lại nơi vang lên tiếng nói, thấy Trần Văn Huy đi cùng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài ra còn có Tống Chí Thượng.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ tây trang màu trắng vừa vặn, dáng người lả lướt hấp dẫn, trang điểm khéo léo, trên gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, khí chất lạnh lẽo lại mang theo nét cao quý, đột nhiên mang đến cho người ta cảm giác rất đè nén.

Mà phía sau cô còn có một đám người đi theo, dáng vẻ kia thật sự khá giống nữ cường nhân thương trường.

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lam Tiếu siết chặt tay, tức đến cả người phát run.

Thịnh Hoàn Hoàn chiến thắng, vậy món nợ sinh non của cô ta khi nào mới tính được chứ?

Sắc mặt Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ không đẹp hơn Lam Tiếu bao nhiêu, nhìn dáng vẻ của Thịnh Hoàn Hoàn mà ghen ghét đến đỏ mắt.



Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt quen thuộc lại khó ưa trước mắt, không cần nghĩ cũng đoán được ý đồ hôm nay họ đến.

Đáng tiếc, ý nguyện của họ đã thất bại.

Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không chút tạm dừng, mang theo một đám viên chức trực tiếp đi qua trước mặt họ, hiện tại cô không có tâm tư để ý đến đám người này.

“Phỉ Phỉ, mau trở về.” Trần Văn Huy phất phất tay với Trần Phỉ Phỉ, vội đi theo ra ngoài.

Mãi đến khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn lên xe rời đi, đoàn người Trần Phỉ Phỉ và Trần Do Mỹ mới tỉnh táo lại, hình như Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã khác, trước kia các cô còn có thể tranh tài khoe sắc với cô, hiện giờ cô đã trở nên lộng lẫy loá mắt, không thể so sánh nữa rồi.

“Bang!” Một tiếng tát tay đột ngột vang lên.

Mặt Trần Phỉ Phỉ bị lệch qua một bên, lỗ tai vang lên ầm ầm, ngơ ngẩn cả người.

Sau đó Chu Mẫn chửi xối xả thẳng vào mặt: “Hèn chi tôi nói chỉ dựa vào Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao thắng được, thì ra con chó săn là ba cô bán đứng ba tôi.”

Lúc này Trần Phỉ Phỉ mới nhận ra mình bị Chu Mẫn đánh, lại vì sao bị đánh, mà cô ta lại hết đường chối cãi.

Trần Do Mỹ muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ: “Chu Mẫn, miệng sạch sẽ một chút, cô nói ai...”

“Trần Do Mỹ, cô quên ba cô bị ai đưa vào tù à? Trần Văn Huy là chú ruột của cô mà chẳng những không báo thù cho ba cô, trái lại còn nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn muốn ra mặt cho Trần Phỉ Phỉ sao?” Chu Mẫn cười lạnh thanh: “Buồn cười chúng ta còn muốn xem trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn, tôi xem chúng ta mới là trò cười thật sự.”

Nói xong, Chu Mẫn nổi giận đùng đùng rời đi.

Trần Phỉ Phỉ cảm thấy không mặt mũi nào ở lại nên cũng vội vàng đi rồi.

Tới dưới toà nhà Đường thị, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Trần Văn Huy theo sát phía sau cô: “Ông đi về trước đi, nơi này không có chuyện của ông.”

Mặt Trần Văn Huy cứng đờ, ông ta còn tưởng Thịnh Hoàn Hoàn ngầm đồng ý cho mình đi theo, chứng minh ông ta có hi vọng trở lại Thịnh Thế, không ngờ cô lại tuyệt tình như thế.

Trần Văn Huy trầm ngâm nói: “Hoàn Hoàn, ba cháu không có anh chị em, để chú ở lại bên cạnh cháu đi, cháu vừa đến Thịnh Thế, bên cạnh không có ai để dùng cả.”

“Ông không cần nhọc lòng dùm tôi, không phải tôi còn có chú Tống sao?” Thịnh Hoàn Hoàn không cho Trần Văn Huy chút mặt mũi nào, mang theo vài người bước vào Đường thị.

Ngoài cửa, Trần Văn Huy cắn chặt răng: “Cho rằng ngồi lên vị trí kia thì ghê gớm lắm à, phải ngồi ổn mới được, một đứa con gái chẳng hiểu cái gì, tôi chờ xem cô bị người ta đuổi ra cửa như thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước vào Đường thị liền thấy vài người nhụt chí đi ra từ trong đó.

Tống Chí Thượng quen biết bọn họ nên tiến lên nói mấy câu, chỉ thấy người đi đầu ủ rũ phẩy tay với Tống Chí Thượng, an ủi vỗ vỗ bả vai Tống Chí Thượng rồi đi.

“Là lão tổng của Hằng Thượng, công ty ông ta rất có ưu thế cạnh tranh dự án này, không ngờ họ cũng thất bại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.