Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn cười, thật muốn phun vào mặt Dương Lập một ngụm: “Chú Dương, tôi và Lăng Tiêu ly hôn là chuyện cá nhân, cần giải thích với chú cái gì?”

Dương Lập hừ lạnh: “Trước kia Lăng Tiêu từng làm giám đốc đại diện ở Thịnh Thế, biết rất nhiều bí mật thương nghiệp của công ty, hiện tại các người ly hôn, sao cô có thể bảo đảm nhưng bí mật đó không bị tiết lộ ra ngoài?”

Cao Tễ lập tức phụ họa: “Nói rất đúng, sao cô bảo đảm về sau Lăng Tiêu không lợi dụng điều đó để giành khách hàng, phá hư đơn hàng của chúng ta, cô còn dám nói đây là việc riêng?”

Lời Dương Lập và Cao Tễ nói rất nhanh được không ít cao tầng tán thành, trừ nhằm vào Thịnh Hoàn Hoàn ra thì ít nhiều gì cũng thật sự có chút lo lắng, cho nên cả đám đều hùng hổ doạ người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt xa lạ lại quen thuộc kia, ý cười trên khóe miệng dần dần tắt, cô nhìn về phía Dương Lập: “Vậy theo ý của quản lý Dương thì tôi nên giải thích thế nào với các người?”

Dương Lập ngẩn người.

Cao Tễ nói: “Bảo Lăng Tiêu viết giấy cam kết cho chúng tôi.”

Dương Lập gật đầu và nói: “Kiến nghị này của quản lý Cao không tồi.”

Bọn họ cũng biết Lăng Tiêu là dạng người gì, vô duyên vô cớ muốn hắn viết giấy cam kết cho Thịnh Thế còn khó hơn lên trời.

Huống chi hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã ly hôn với hắn, có vẻ là không giành được trái tim hắn, đi cũng chỉ tự rước lấy nhục, nhưng họ nhất định muốn kiếm chuyện để Thịnh Hoàn Hoàn biết mặt.

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết trong lòng họ đang âm mưu gì?

Cô lạnh lùng mà nhếch môi đỏ lên, ánh mắt trở nên rất sắc bén, khí thế cũng thay đổi: “Được thôi, tôi đi tìm Lăng Tiêu viết giấy cam kết, nhưng nếu bởi thế mà đắc tội anh ta, mang đến tai họa ngập đầu cho Thịnh Thế thì các người đều đừng trốn tránh trách nhiệm, không ai ở đây chạy được.”

Trưởng phòng thiết kế Lý Na xụ mặt, cũng nói chen vào: “Thịnh tổng, Lăng Tiêu là mẹ con các người mời vào công ty, hiện tại mang đến tai hoạ ngầm cho công ty thì đương nhiên là các người đi giải quyết.”

Dương Lập phủi tay: “Nếu không lấy được giấy cam kết, về sau công ty xảy ra chuyện gì thì cô chịu hết trách nhiệm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lướt qua hai người này, sau đó liếc về hướng mọi người: “Tôi có thể đi tìm Lăng Tiêu, nhưng tôi muốn hỏi mọi người một câu, các người thật sự muốn Lăng Tiêu viết giấy cam kết?”

Lời này vừa dứt thì nơi này đột nhiên im lặng mấy chục giây, không ai trả lời Thịnh Hoàn Hoàn.



Qua một lúc, Dương Lập mới mở miệng: “Đương nhiên phải viết giấy cam kết.”

“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất sảng khoái: “Quản lý Dương, quản lý Cao và nhà thiết kế Lý, tôi sẽ ghi lại tên của các người, ghi từng câu từng chữ các người vừa nói lại rồi gửi cho Lăng Tiêu, để anh ta hiểu các người lo lắng cái gì.”

“Cô...” Sắc mặt ba cao tầng bị điểm danh lập tức trở nên khó coi.

Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy không phải là muốn nói bậy về họ trước mặt Lăng Tiêu sao, họ chỉ là muốn làm khó dễ Thịnh Hoàn Hoàn, nào dám trêu chọc Lăng Tiêu.

Trong phòng hội nghị yên tĩnh thật lâu, rốt cuộc cũng có người mở miệng: “Kỳ thật chúng ta lo lắng cũng dư thừa, nếu Lăng Tiêu thật sự cảm thấy hứng thú với Thịnh Thế thì dù không biết bí mật nội bộ cũng có thể thu Thịnh Thế vào túi.”

Người nói chuyện là trưởng phòng Thẩm Nam phòng tài vụ.

“Thẩm Nam nói có lý.” Sau đó Tống Chí Thượng cũng nói: “Tôi chỉ nói ý kiến cá nhân, vốn dĩ ly hôn là việc riêng của Thịnh tổng và Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không phải người thường, không nói đến chúng ta có thể lấy được giấy cam kết không, dù lấy được thì ai có thể bảo đảm về sau công ty sẽ không xảy ra chuyện?”

“Đúng rồi, có lẽ vốn đang yên lành, nhưng chúng ta đòi hỏi như vậy lại chọc giận Lăng Tiêu thì làm sao?”

“Tôi nhớ khi Lăng Tiêu tiến vào công ty đã từng ký kết hợp đồng bảo mật, hiện tại chúng ta không bằng không cớ, đột nhiên lại muốn người ta viết thêm một phần giấy cam kết thì về tình về lý đều không hợp, Lăng Tiêu sẽ cho rằng chúng ta cố ý làm khó dễ, khó đảm bảo cậu ta không gây chuyện.”

“Đúng vậy, chúng ta không thể trêu vào người như Lăng Tiêu...”

Trong nháy mắt, cả đám đều bắt đầu bỏ phiếu chống, dù sao không ai muốn trêu chọc ác ma máu lạnh Lăng Tiêu này.

Thịnh Hoàn Hoàn không vội mở miệng mà để những lời phản đối kia vang lên trong phòng họp một lát, cuối cùng mới nhìn về phía đám người Dương Lập và hỏi: “Hiện tại các người còn kiên trì ép Lăng Tiêu viết giấy cam kết không?”

Sắc mặt Dương Lập, Cao Tễ và Lý Na đã xuất sắc khỏi phải nói đến.

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý điểm danh bọn họ để nói xấu trước mặt Lăng Tiêu, họ làm khó dễ tiếp thì không phải tự tìm đường chết sao?

Thấy bọn họ không nói lời nào, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại mọi người: “Về sau nếu thực sự có người tiết lộ bí mật công ty ra ngoài, dù là ai thì công ty cũng nghiêm trị không tha.”



Nói xong, ánh mắt cô lại liếc qua ba người Dương Lập, giọng nghiêm khắc lạnh lùng: “Tôi cũng muốn khuyên những người nào đó, nếu muốn giở trò thì tuyệt đối đừng đụng đến Lăng Tiêu, nếu không chết thế nào cũng không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng buông một câu đã đè ép chuyện cô và Lăng Tiêu ly hôn xuống, ai muốn gây chuyện với Lăng Tiêu, bôi nhọ hắn tiết lộ bí mật công ty thì chính là tự tìm đường chết.

Cũng may “Uy danh” của Lăng Tiêu ở đó, trải qua nhắc nhở của cô, phỏng chừng không ai dám mạo hiểm như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn lại liếc nhìn hai người: “Quản lý Dương, quản lý Cao, hiện tại có thể mở họp chưa?”

Khóe miệng Dương Lập giật giật: “Đương nhiên.”

Cao Tễ không biết xấu hổ mà cười nói: “Thịnh tổng, mọi người đều muốn tốt cho công ty, đừng làm như chúng tôi nhằm vào cá nhân cô vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: “Phải không? Công ty có những nhân viên kỳ cựu tận tâm tận lực như ông và quản lý Dương thật là vinh hạnh của tôi và Thịnh Thế.”

Phì!!!

Thịnh Hoàn Hoàn vừa dứt lời thì vài tiếng cười đã không nhịn xuống “Phì” ra, đặc biệt là Thẩm Nam, cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thân thể đang run rẩy.

Cao Tễ và Dương Lập tức đến mặt xanh mét, lại không dám bùng nổ.

Không ít cao tầng ở đây đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với con mắt khác, cô xử sự bình tĩnh thong dong, không nóng không vội, chỉ dựa vào một cái miệng đã làm Dương Lập và Cao Tễ tức thành như vậy, có thể thấy được EQ và IQ cao đến mức nào.

Đương nhiên, các tâm phúc của Chu Tín sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, trong lúc họp Dương Lập đột nhiên làm khó dễ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, dự án Đường thị có tiến triển mới gì không, tôi nghe đại diện Phương nói ngày đó các người đến Đường thị, người ta còn chưa cho các người lên lầu nữa.”

Đại diện Phương, Phương Tử Hiên, trợ thủ đắc lực của Trần Hạo Thiên.

Mấy ngày nay Trần Hạo Thiên bị mang đi, Phương Tử Hiên tạm thay thế vị trí của ông ta, nghe nói năng lực nghiệp vụ của người này rất mạnh, trước kia không ít đơn hàng đều là ông ta bắt lấy, Trần Hạo Thiên dựa vào thân phận mà chiếm công thôi.

Cao Tễ nặng nề nói: “Dự án Đường thị là dự án công ty chúng ta coi trọng nhất hiện giờ, chúng ta tốn không ít tâm tư vào nó, Thịnh tổng, dự án này đã giao cho cô mấy ngày rồi, sao chưa nghe cô nói tiến triển thế nào?”

Lý Na lộ ra vẻ mặt trào phúng: “Tôi nghe nói giám đốc tân nhiệm của Đường thị rất thần bí, không phải người anh ta mời thì không gặp, mấy công ty đối thủ của chúng ta đến chào hỏi thì ai cũng chán nản trở về, hình như Thịnh tổng cũng không ngoại lệ thì phải!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.