Chương trước
Chương sau
Lúc này mọi người mới phát hiện không biết khi nào Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đã rời khỏi phòng, họ không hẹn mà cùng nhìn về hướng Nam Tầm, muốn xem cô ấy có phản ứng gì.

Chỉ thấy Nam Tầm đanh mặt lại, tức sùi bọt mép muốn đánh người, gương mặt đẹp xinh đẹp đỏ bừng. Nhưng trong mắt mọi người, Nam Tầm và Diệp Sâm giống vợ chồng son đang cãi nhau ve vãn đánh yêu hơn.

Đáng thương cho Cố Nam Thành, mặt bị đánh sưng cả lên rồi!

Nhưng Cố Nam Thành và Nam Tầm đã ly hôn, rốt cuộc gã chạy cái gì chứ?

Vợ trước hôn người khác cũng không tính là cắm sừng gã!

Là tư tưởng gia trưởng đang quấy phá hay là không dám đối mặt?

Giờ phút này Nam Tầm hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, cô đang rất đau đầu, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đuổi Diệp Sâm về Mỹ.

Ngày nào kẻ điên này còn ở lại Hải Thành thì ngày đó cô không được an bình. Quan trọng nhất chính là, anh đã tự ý dọn vào nhà cô, còn đổi hết khoá cửa trong nhà, tình huống này có thể báo cảnh sát chưa?

Diệp Sâm rút một tờ giấy ra, nhẹ nhàng chà lau cánh môi bị cắn rách, nhìn Đường Dật mà cười lạnh: “Anh ta chỉ không thể đối mặt với sự ngu xuẩn của mình.”

Lời này của Diệp Sâm mang đầy thâm ý, ý anh là Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn là do Cố Nam Thành ngu xuẩn? Vậy Cố Nam Thành có hối hận do ly hôn với Nam Tầm không?

Đây vốn là việc riêng Cố Nam Thành, nhưng mọi người rất muốn biết Cố Nam Thành đã bỏ vợ bỏ con vì Trần Do Mỹ, không tiếc cắt đứt quan hệ với con gái để Nam Tầm tay trắng rời đi, nếu hối hận thì sẽ làm sao?

Mấy trò Cố Nam Thành dùng trên mạng căn bản không có tác dụng với người trong giới này, trên mạng nói Nam Tầm được chia một nửa gia tài của Cố Nam Thành, trên thực tế Nam Tầm chỉ dẫn theo Cố Hoan.

Giấy không gói được lửa, ngày ký giấy ly hôn có không ít vệ sĩ và luật sư, nhất định sẽ có một hai người miệng không kín. Thậm chí Cố phu nhân và Trần Do Mỹ cũng có lúc nói lỡ miệng.

Cho nên bọn họ nhịn không được mà nghĩ, Cố Nam Thành làm tuyệt tình như thế, nếu có ngày hối hận thì thật là buồn cười biết chừng nào.

Có lẽ mọi người đều thích mấy motip vả mặt quay ngược cũ rít này, cũng có lẽ chỉ cảm thấy Cố Nam Thành sẽ gặp báo ứng, vì thế họ đặc biệt chờ mong ngày đó đến.

Năm đó Cố Nam Thành yêu Nam Tầm rất rầm rộ, vì cưới Nam Tầm, gã không tiếc xung đột với trong nhà, hôn lễ của hai người còn làm rung động cả Hải Thành, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái phải ganh tỵ.

Nhưng ai mà ngờ được bảy năm sau Cố Nam Thành lại trở thành tên cặn bã bỏ vợ bỏ con?

Đàn ông bỏ vợ con đáng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Lúc này Nam Tầm mới phản ứng lại, những gì Diệp Sâm vừa làm cũng đang giúp cô trả thù Cố Nam Thành. Cố Nam Thành bị họ làm tức giận bỏ đi!

Nhưng Nam Tầm lại không cảm thấy vui vẻ gì.

Cố Bắc Thành bảo phục vụ dọn sạch mảnh vụn, sau đó nhìn về phía Nam Tầm: “Chị dâu tiếp tục đi, đừng có ngừng!”



Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Nếu đã thay đổi vị trí, vậy để em quay cho!”

Không khí trong phòng không xảy ra thay đổi gì vì Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn lại quay chai rượu, miệng chai nhắm ngay vào một chàng nhà giàu trẻ tuổi, hành động mạo hiểm là “Giả làm dáng vẻ quyến rũ của phụ nữ nói một câu, a! Tôi tịch mịch quá hư không quá lạnh lẽo quá.”

Người đàn ông đó giật giật khóe miệng, sau đó trong tiếng ồn ào của mọi người, anh ta vén áo lên khẽ cắn môi, khoa trương mà hoàn thành mạo hiểm này, còn tiện thể khoe cơ bụng làm mọi người cười ha ha.

Cái chai lại bắt đầu quay, lần này nhắm ngay Lăng Tiêu.

Không khí lập tức lạnh đi như phủ sương, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn cũng giật giật.

Lăng Tiêu thò tay về hướng một lá bài đen, tim mọi người rung lên tập thể, họ đều rất chờ mong hắn sẽ chọn trúng loại mạo hiểm nào.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất tò mò.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Tiêu lật bài rồi ném lên mặt bàn.

“Chọn một khác phái rồi lớn tiếng nói, XXX tôi muốn ngủ cô.”

Cái này...

Cái này tuyệt!

Ở đây không ít nữ tính độc thân đều đầy cõi lòng chờ mong Lăng Tiêu sẽ chọn mình.

Tạm thời không nói đến thân phận nhà giàu số một của Lăng Tiêu, chỉ bàn về bề ngoài phong độ đã đủ làm các cô gái chạy theo như vịt.

Hơn nữa đây chỉ là trò chơi, đừng suy xét cái gì cả, chỉ cần hắn chọn mình thì chỉ câu “Tôi là người phụ nữ Lăng Tiêu muốn ngủ” cũng đủ để khoe khoang thật lâu!

Mà những người đàn ông thì nghĩ thầm, cả Thịnh Hoàn Hoàn mà Lăng Tiêu cũng ngủ chán rồi, nơi này trừ Triệu Giai Ca ra thì còn ai có khả năng làm Lăng Tiêu sinh ra hứng thú?

“Anh đoán Lăng Tiêu sẽ chọn ai?” Lăng Kha thấp giọng hỏi Cố Bắc Thành bên cạnh.

Cố Bắc Thành nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, tức giận đáp lại Lăng Kha một câu: “Không biết.”

Diệp Sâm cũng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn câu tương tự như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy tầm mắt Lăng Tiêu nhìn lướt qua cô, nhớ tới hai ngày trước Lăng Tiêu tìm mọi cách muốn ngủ mình, vội vàng dời mắt đi, cũng đáp lại Diệp Sâm bằng câu trả lời giống như Cố Bắc Thành: “Không biết.”

Diệp Sâm cố ý nói: “Tôi đoán anh ta sẽ chọn Triệu Giai Ca.”

Giọng Diệp Sâm không nhỏ, không ít người đều nghe thấy, bao gồm Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư. Triệu Giai Ca vẫn bày ra vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng đôi tay lặng lẽ nắm chặt đã bán đứng cô ta.



Thật lâu nghe không thấy Lăng Tiêu trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn liền hỏi Diệp Sâm: “Vì sao?”

Lúc này Diệp Sâm thấp giọng giải thích: “Nơi này trừ cô và Nam Tầm thì chỉ có Triệu Giai Ca miễn cưỡng đủ điều kiện, cô thì nhất định không chọn rồi, hiện tại Nam Tầm là hoa đã có chủ, vợ của anh em là không được đùa giỡn, vậy chỉ còn Triệu Giai Ca.”

Chị Nam Tầm là hoa đã có chủ? Anh ta đang nói chính mình sao?

Da mặt anh cũng dày vừa vừa thôi!!!

Nói xong, Diệp Sâm liếc nhìn Triệu Giai Ca một cái, tiếp theo nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Triệu Giai Ca lạnh lẽo cao ngạo như vậy, cô không cảm thấy rất xứng với Lăng Tiêu à?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thì ra không phải chỉ mình cô cảm thấy như thế.

Mọi người đã chờ hơi nôn nóng, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lăng Tiêu, liền thấy ánh mắt hắn dừng lại trên người Triệu Giai Ca.

Lăng Tiêu thật sự muốn chọn Triệu Giai Ca?

Tuy chỉ là trò chơi, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không muốn hắn chọn cô ta, Lăng Tiêu chọn ai cũng được, tóm lại đừng là Triệu Giai Ca.

Ngay sau đó Thịnh Hoàn Hoàn liền nói với Diệp Sâm: “Tôi lại cảm thấy anh ta sẽ không chọn ai cả.”

“Vì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi tin ánh mắt anh ta không tệ như vậy.”

Không biết vì sao cô cảm thấy Lăng Tiêu rất chướng mắt Triệu Giai Ca.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa dứt lời liền thấy Lăng Tiêu cúi người, bưng ly bia trước bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Lúc Lăng Tiêu buông ly xuống còn nói một câu: “Nơi đây không có cô gái nào Lăng Tiêu này muốn ngủ.”

Lăng Tiêu nói lời này thật cao ngạo hiên ngang, giống như hắn là một đoá hoa cao quý, đám cỏ dại ven đường các người đừng mơ tưởng vấy bẩn tôi.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Cô rất muốn hỏi Lăng Tiêu một câu: Chồng trước, mặt anh đau không?

Người đàn ông hai ngày trước vừa uy hiếp còn đuổi theo cô là ai? Buổi tối hôm đó nếu cô chạy chậm một chút thì đã bị hắn kéo về XX lại OO, hiện tại nói lời này mặt không đau à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.