Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô là heo sao?

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm Đường Nguyên Minh, trên mặt tràn ngập đồng tình thì sinh một bụng lửa giận.

Ngu như thế khó trách năm đó bị Mộ Tư nắm mũi dẫn đi.

Người còn phẫn nộ hơn Lăng Tiêu là Triệu Giai Ca, vừa rồi cô ta chủ động mời Đường Nguyên Minh hát chung, lại bị anh từ chối, hiện giờ anh lại không màng ánh mắt mọi người cõng Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng. Hơn nữa tốc độ còn chậm như thế, rõ ràng là muốn thân cận với Thịnh Hoàn Hoàn lâu một chút.

Làm thế thì người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào?

Bọn họ nhất định sẽ nói dù Thịnh Hoàn Hoàn từng ly hôn, nhưng Triệu Giai Ca vẫn không sánh bằng.

Vì sao, vì sao đàn ông ưu tú trong Hải Thành đều thích vây quanh Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô chỉ là một kẻ bị chồng bỏ, một đôi giày rách bị Lăng Tiêu mang chán, cô có điểm nào so được với Triệu Giai Ca này?

Hải Thành có nhiều người đàn ông ưu tú như thế, nhưng Triệu Giai Ca chỉ để mắt có Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà hôm nay hai người đàn ông này đều có liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn. Điều này làm Triệu Giai Ca vừa phẫn nộ lại không cam lòng.

Lúc này Đường Nguyên Minh dừng bước, thả Thịnh Hoàn Hoàn xuống, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la lối ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn Trần Uy, tức giận trừng anh ta.

Giọng Trần Uy yếu đi, tiếp theo Tống Minh Triết và Lăng Kha cũng lần lượt ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau...”

Càng ngày càng nhiều người la lên, cả Nam Tầm cũng xem náo nhiệt.

Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt đau đầu, sao cô lại có đám bạn báo đời như vậy?

Tạm thời không nói cô và anh Minh có xấu hổ không, chẳng lẽ bọn họ quên Lăng Tiêu cũng ở chỗ này? Tốt xấu gì cô cũng là vợ trước của hắn, buổi sáng bọn họ vừa ly hôn đó!

Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không dám nhìn Lăng Tiêu, ngẩng đầu buồn rầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh cười cười, giơ tay ý bảo mọi người im lặng lại, sau đó bình thản ung dung nói với họ: “Đừng la bậy, tôi nhìn Hoàn Hoàn lớn lên từ nhỏ, tôi và cô ấy thân như anh em.”

Nghe Đường Nguyên Minh giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, duỗi tay khoác lên cánh tay Đường Nguyên Minh, giải thích với mọi người: “Tôi vừa sinh ra đã quen biết ảnh, ảnh lớn hơn tôi vài tuổi, luôn chiếu cố tôi, tình cảm của chúng tôi như anh em ruột, cho nên các người đừng nói bậy.”

Mọi người không thú vị mà “Haiz” một tiếng, không ồn ào nữa.

Sắc mặt Triệu Giai Ca cũng ấm lại một chút, không còn lạnh lẽo như sương.

Nhưng một bụng lửa giận của Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng lên. Đường Nguyên Minh là con hồ ly gian xảo, Thịnh Hoàn Hoàn ngu xuẩn như vậy thì làm sao biết chiêu này gọi là lấy lui làm tiến?

Anh em?



A...

Sau mấy vòng, Lăng Kha lại trúng thưởng.

Hành động mạo hiểm của cô là: “Uống ly rượu giao bôi với một người khác phái.”

Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, Lệ Hàn Tư không nhìn cô mà thấp giọng nói chuyện với Triệu Giai Ca. Lăng Kha biết anh ta cố ý, anh không muốn để quá nhiều người biết quan hệ giữa họ.

Nhưng Lăng Kha lại muốn cứng đầu thêm một lần, vì thế cô hô tên của anh ta: “Lệ thiếu.”

Lệ Hàn Tư nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía cô lộ vẻ không vui, anh ta không chút do dự mà bưng ly bia trước mặt lên uống. Anh ta từ chối uống rượu giao bôi với cô, cho dù chỉ là một trò chơi.

Lăng Kha kéo kéo môi, cười thật vô tâm dửng dưng.

Kế tiếp là Triệu Giai Ca, cô rút trúng thẻ bài giống như Thịnh Hoàn Hoàn: “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”

Triệu Giai Ca không mất mặt thêm được nữa nên không chọn Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà chọn Lệ Hàn Tư không có khả năng từ chối mình nhất.

Lệ Hàn Tư rất vui lòng cõng ánh trăng sáng trong lòng, thật cẩn thận đi một vòng trong phòng.

Cuộc chơi này kéo dài đến mười một giờ rưỡi, Diệp Sâm và Đường Nguyên Minh uống không ít rượu, Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm thì không dính một giọt nào.

Cố Hoan đã ngủ rồi, Nam Tầm muốn dẫn cô bé đi về trước.

Ngày mai Thịnh Hoàn Hoàn phải đi làm, cũng không muốn chơi trễ như thế, cô chào hỏi Trần Uy, bảo anh ta ở lại trả hết tiền, hôm sau cô sẽ chuyển tiền cho anh.

Khi rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm dẫn luôn cả Lăng Kha về, con bé này uống hơi nhiều.

Diệp Sâm bị bỏ lại, còn Đường Nguyên Minh thì Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã chuẩn bị trước, cô đã gọi cho Đường gia, lúc này quản gia và tài xế của Đường gia đều tới.

“Thật là người phụ nữ nhẫn tâm.” Nhìn Nam Tầm không quay đầu lại vứt bỏ Diệp Sâm, Đường Dật nhịn không được bênh vực cho Diệp Sâm: “Diệp Sâm, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi, Nam Tầm hoàn toàn coi thường anh.”

Diệp Sâm đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt nhạy bén khôn khéo nhìn Đường Dật, không mang theo một tia men say: “Tôi sẽ làm cô ấy cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi.”

Đường Dật còn có thể nói gì?

Lần trước anh ta nói Nam Tầm không tốt một câu thì suýt bị Diệp Sâm đánh một trận, thật là người tốt không được báo đáp mà!

Thôi, anh ta mặc kệ, Diệp Sâm thích làm cha kế cho người ta thì làm đi!

Đường Dật muốn hỏi Lăng Tiêu muốn trở về không, khi quay qua liền thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, đêm nay hắn uống không ít, lỗ tai hơi hồng.

“Lăng gia, anh đang làm gì?”



Lăng Tiêu đưa điện thoại cho anh ta, Đường Dật nhận lấy, phát hiện Lăng Tiêu đang đổi mới Weibo. Đại gia này đang giúp Thịnh Hoàn Hoàn làm sáng tỏ gièm pha ngoại tình.

“Hoà bình ly hôn, nếu ai lại dám chụp mũ lên đầu tôi thì người dưới đây chính là kết cục của các người.”

Phía dưới weibo có ba bài phân tích và một tấm hình Ôn Bích bị cảnh sát mang đi, bên mặt đã bị làm mờ che lại.

Rất nhanh Weibo này của Lăng Tiêu đã nổi rần rần trong giới nhà giàu của Hải Thành

“Lăng Tiêu đích thân đi ra bác bỏ tin đồn, xem ra thật sự có người cố ý bôi xấu Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Tôi đã nói mấy tấm hình đó lợi dụng góc độ làm mọi người hiểu lầm, có bài phân tích này rồi các người tin chưa!”

“Cô gái này nhìn thật quen mặt, cô ta là người trong giới chúng ta sao?”

“Tôi nhận ra cô ta, đây là trợ lý Ôn Bích của Lam Nhan, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Lam Nhan?”

“Tôi nghe nói hiện tại Lam Nhan đang ở Lăng phủ, căn cứ tin tức đáng tin cậy, cô ta chính là mẹ ruột của con trai Lăng Tiêu.”

“Má ơi, khó trách truyền thông Thiên Vũ lại nâng đỡ Lam Nhan, thì ra Lam Nhan và Lăng Tiêu còn có quan hệ này, thật là tin nóng của thế kỷ.”

“Xem ra Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ly hôn có liên quan đến Lam Nhan này!”

“Lăng Tiêu cố ý làm sáng tỏ cho Thịnh Hoàn Hoàn là vì có tình cảm với cô ta sao?”

“Trên lầu mù à, rõ ràng Lăng Tiêu không muốn bị người ta ép gắn cặp sừng lên đầu...”

Những tin nhắn đó thật xuất sắc, còn thú vị hơn báo lá cải.

Đường Dật đang xem hăng say thì di động đã bị Lăng Tiêu giật lại.

Đường Dật bị làm cho ngứa ngáy, nổi lên lòng hiếu kỳ: “Lăng gia, vì sao anh vội vã giúp Thịnh Hoàn Hoàn làm sáng tỏ như thế!”

Dù sao cũng có rất nhiều người đàn ông giúp cô mà!

“Muốn tôi gắn cặp sừng lên đầu anh không?”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Đường Dật một cái, cứ như anh ta chính là người đặt cặp sừng lên đầu hắn.

Cổ Đường Dật lạnh lẽo: “Tha mạng, tiểu nhân còn chưa có vợ.”

Cặp sừng này cứ để lại cho anh đi, đại gia!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.