Chương trước
Chương sau
“Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Vậy so một trận với anh ta đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cài dây an toàn, nói với Lăng Kha và Nam Tầm: “Ngồi cho vững.”

Nói xong, cô vội lui về phía sau, bẻ tay lái một cái rồi đột nhiên chạy ra khỏi khu nghỉ ngơi.

Kim Thần lập tức đạp chân ga, chạy như bay đuổi theo sau Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn dùng tiếng này động oanh tạc các cô ở phía sau.

Lăng Kha nghe mà hãi hùng khiếp vía: “Hoàn Hoàn, nếu không chúng ta đầu hàng đi!”

Lăng Kha bi quan nghĩ, đối phương là Kim Thần đứng top5 Châu Á, các cô đấu với người ta không phải là không biết tự lượng sức sao?

Ánh đèn xuyên qua màn đêm, lá cây hai bên đường băng bị gió thổi sàn sạt lay động tứ tung, lá vàng mùa thu không ngừng rơi xuống, bị xe cuốn lên rồi nhẹ nhàng bay bổng.

Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian để ý tới sự bi quan của Lăng Kha, ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, nghiêm túc tập trung, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

Kim Thần vẫn luôn chạy theo sau xe các cô, duy trì khoảng cách không vượt qua hai mét, vẫn luôn thành thạo bám sát đuôi.

Sau một tiếng động cơ nặng nề lại phô trương, kèm với tiếng thắng xe khi lướt nhanh, bánh xe và mặt đất cọ xát một tiếng, ba âm thanh vang dội không ngừng nổ vang.

Hai chiếc đua xe cứ truy đuổi sát sao, tốc độ nhanh đến kinh người.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ nhịn không được cảm khái, đây quả thực là tốc độ cấp bậc quốc tế.

Tình huống hiện tại lại trái ngược với lúc trước ở Dubai, khi đó là Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo Kim Thần, hiện tại là Kim Thần chạy theo Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lo đít xe của mình sẽ bốc cháy.

Vừa rồi cô không chút bận tâm mà trêu đùa Triệu Giai Ca, hiện tại cô đang đối mặt với Kim Thần đứng top5 cả Châu Á, tay đua xuất sắc nhất Hoa Hạ, cô hoàn toàn bị kích thích đến khẩn trương.

Nam Tầm lớn tiếng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, em cứ nhìn phía trước, quên đi người phía sau là Kim Thần, đừng nghĩ gì cả, cứ lao thẳng về phía trước là được rồi.”

Tiếng động cơ quá lớn, không nói to một chút thì Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không nghe thấy. Nói xong Nam Tầm cũng nhịn không được nắm chặt tay vịn.

Lăng Kha đã bị dọa đến mức “Oa oa” kêu to!



Quá nhanh, cảm giác ngồi trong xe mà cả người sắp bay lên, lần đầu tiên Lăng Kha cảm nhận được tốc độ cấp bậc này, sau khi hét lên vài tiếng thì lại sợ làm Thịnh Hoàn Hoàn phân tâm, cô vội cắn môi, nhắm hai mắt, không dám nhìn phía trước nữa.

Mỗi khi Kim Thần nghĩ đến chiếc xe yêu dấu của mình vừa chạy lần đầu đã bị đụng nát thì rất đau lòng, vốn định chơi Thịnh Hoàn Hoàn một vố, nhưng tốc độ của cô lại làm anh sửng sốt.

Ban đầu anh ta còn không để ý chút nào, vẫn rất thành thạo điêu luyện, nhưng dần dần lại trở nên nghiêm túc, không thể không nghiêm túc đối đãi với cuộc thi này.

Đúng là cuộc thi, anh phát hiện lần trước bị Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo cũng không phải do may mắn, cô gái này thật sự có tư cách trở thành đối thủ của mình.

Cố lên, Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhịp tim của Thịnh Hoàn Hoàn đang gia tốc, nhưng dưới áp lực, cô vẫn có thể duy trì bình tĩnh vững vàng, thậm chí còn có chút hưng phấn. Đó là sự hưng phấn sinh ra khi gặp được đối thủ thực lực ngang nhau.

Giờ phút này Kim Thần cũng có cảm nhận giống như Thịnh Hoàn Hoàn, họ đều muốn thắng, nhưng lại đặc biệt hưởng thụ cảm giác thi đấu khi thực lực ngang nhau này.

Sau nửa vòng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đang chạy ở phía trước.

Cô không biết Kim Thần có vận dụng hết sức chưa, nhưng cô biết mình đã dùng hết toàn lực.

Đây là toàn bộ thực lực của cô, nếu Kim Thần có thể đuổi kịp thì cô cũng không bất ngờ, nhưng trước lúc đó, cô sẽ đặc biệt nghiêm túc đối đãi cơ hội khó được lần này.

Đảo mắt đã đi đến cua quẹo cuối cùng, đây là một cái đĩa quay lớn, đặc biệt khảo nghiệm kỹ thuật của tay đua, mà hiện tại thắng thua quyết định ngay vào lúc này.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy tiếng thắng xe của Kim Thần, cô không khỏi nắm chặt tay lái, anh ta là cao thủ lướt nhanh, gần như chưa bao giờ có sai lầm trên sân thi đấu, cô có thể thắng anh không phải xem thời cơ đạp phanh này.

Cho dù chỉ là chênh lệch 0,01s cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ cuộc đua!

“Hoàn Hoàn, phanh lại.” Cô nghe tiếng hò hét của Nam Tầm truyền đến từ sau tai, nhưng cô không lập tức giẫm phanh.

Nửa giây sau, cô mới đột nhiên đạp mạnh, đồng thời quay tay lái, cô nghe tiếng thắng xe chỉ châm hơn mình nửa giây vang lên phía sau.

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên, cô và Kim Thần miễn cưỡng ngang hàng trong cuộc thi này.

Vì sao nói là miễn cưỡng, bởi vì cô vẫn thua. Do từ lúc bắt đầu Kim Thần đã chấp cô đi trước rồi, nếu cùng xuất phát một lúc thì cô không thắng được anh ta.

Như Thịnh Hoàn Hoàn đã liệu trước, sau đĩa quay lớn, cô vẫn chạy ở phía trước, nhưng khoảng cách giữa Kim Thần và cô lại gần 1 mét.

Thịnh Hoàn Hoàn chạy qua vạch đích trước vài phần giay, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.



Nam Tầm hưng phấn thét chói tai: “Hoàn Hoàn, em thắng, em thắng rồi.”

Đã thật lâu Nam Tầm không vui vẻ như thế, cô kích động đến đỏ hốc mắt, còn hưng phấn hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn, cứ như về tới tuổi 18, khi đó cô sống thoải mái không có chút băn khoăn nào.

Lăng Kha mặt mày trắng bệch chậm rãi mở mắt ra, không nhìn thấy xe của Kim Thần ở phía trước, thân thể nhũn ra lập tức khôi phục sức lực.

Cô vừa muốn hưng phấn thét chói tai thì “Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến từ sau xe, mạnh đến mức làm cô đầu váng mắt hoa, dạ dày cuộn sóng cuồn cuộn.

Các cô bị đụng.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng lại thì phía sau lại truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn, cả chiếc xe mất khống chế lao thẳng về phía trước, giẫm phanh cũng không ăn thua gì.

Cũng may phía trước là một mảnh đất bằng, rất nhanh xe đã được khống chế.

“Xe đua của tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe ngơ ra vài giây, sau đó hét thảm một tiếng: “Kim Thần, tôi muốn giết anh.”

Nam Tầm buồn bực hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em và Kim Thần là có thù oán gì vậy?”

Kim Thần nghe tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo của Thịnh Hoàn Hoàn rồi mới vui vẻ mà dừng xe lại. Tiếp theo liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn đằng đằng sát khí đi xuống xe, bước vài bước đi đến đuôi xe xem xét tình trạng hư hao.

Hai cô gái còn lại một người xuống xe liền nôn ra, một người dựa vào cửa xe, hiển nhiên cũng chưa ổn định được.

“Xe của tôi.” Nhìn đuôi xe bị hao tổn, Thịnh Hoàn Hoàn tức đến cả người phát run, đây là chiếc xe cô dùng để tham gia cuộc đua quốc tế, lại bị Kim Thần làm hỏng như thế.

Cuộc thi sắp bắt đầu, chở sang nước sản xuất bảo trì căn bản không kịp, mà tính năng của xe dựa phòng trong đoàn căn bản không so được với chiếc này, nói cách khác cô “Không còn xe để dùng”!!!

“Kim, Thần.” Thịnh Hoàn Hoàn nghiến răng nghiến lợi xoay người, ánh mắt như dao cạo phóng về hướng Kim Thần.

Lúc này Kim Thần đã bước xuống rồi lười biếng dựa vào xe, không chút quan tâm đến độ hư hao của đầu xe mình, chỉ vui sướng khi người gặp họa nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, đắc ý dào dạt nói một câu: “Quân tử báo thù nửa năm không muộn.”

Đúng vậy, Tiểu Hồng Hồng của anh bị cô đụng cho tàn vào nửa năm trước.

Thịnh Hoàn Hoàn lớn tiếng rống giận: “Con mẹ nó có phải anh điên rồi không, đây là xe đua của tôi.”

Kim Thần không cho là đúng, cực kỳ đáng giận nói: “Tiểu Hồng Hồng của tôi cũng là bản giới hạn cả thế giới, vì chuyện đó mà nữ thần của tôi chạy theo người khác, đó là lần đầu tiên trong đời ông đây bị đá, đều là vì cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn nguy hiểm nheo mắt lại: “Có phải anh đã quên vì sao tôi lại đụng anh không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.