Vừa đến gần phòng cho khách, Nam Tầm liền nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Cố Hoan truyền đến từ trong đó, mặt cô lập tức trắng đi, vội đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng, Diệp Sâm đang duỗi tay muốn lau nước mắt cho Cố Hoan, Nam Tầm lập tức rống giận: “Đừng chạm vào nó.”
Nam Tầm vội vọt vào, lập tức đẩy Diệp Sâm ra, bảo vệ Cố Hoan như con gà mái rồi phòng bị trừng anh: “Anh muốn làm gì nó?”
Diệp Sâm nhìn hành động của cô thì ánh mắt ảm đạm đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Em cho rằng tôi sẽ làm gì?”
Nam Tầm không trả lời, cô xoay người bế Cố Hoan đang khóc thở hổn hển lên, khẩn trương lại đau lòng kiểm tra trên dưới, mãi đến không tìm ra vết thương trên người cô bé thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy Nam Tầm như vậy, lòng Diệp Sâm không ngừng trầm xuống, thẳng đến chìm vào động băng, lạnh lẽo đến xương: “Con bé khóc do trở về vẫn không nhìn thấy em, nó nghĩ em bỏ nó đi mất, lần sau đừng tắt điện thoại nữa, ít nhất để con bé nghe thấy giọng của em.”
Cố Hoan ôm chặt lấy Nam Tầm, liên tục kêu: “Mẹ, mẹ, về sau Hoan Hoan sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Hoan Hoan...”
Cố Hoan khóc đến thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Tim Nam Tầm đau như đao cắt, hối hận đến cực điểm, lập tức đỏ hốc mắt, cô tức giận trừng Diệp Sâm: “Còn không phải do anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/2825693/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.