Cụ thể Diệp Sâm nói gì với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha thì chỉ có họ mới biết.
Khi Diệp Sâm rời đi đã mang đồ đạc của mình đi hết.
Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rất tốt, ai về nhà nấy.
Đêm nay, Lệ Hàn Tư tới tìm Lăng Kha, hình như đã uống không ít rượu, đứng bên ngoài gõ cửa thật lâu, Lăng Kha ngồi cạnh cửa nhưng trước sau vẫn không chịu mở.
Cuối cùng Lệ Hàn Tư gọi điện thoại đến, một người tắt một người gọi, mãi đến khi Lăng Kha chịu nghe mới thôi.
“Tôi biết cô ở trong đó, mở cửa.”
Lăng Kha nhẹ nhàng hô hấp, nhưng không đáp lại.
Lệ Hàn Tư rất phẫn nộ, cũng rất suy sụp: “Lăng Kha, hôm nay cô giỏi lắm, hiện tại A Ca đã rời khỏi tôi, có phải cô rất đắc ý không?”
Tiếp theo Lăng Kha nghe một tiếng động lớn, hình như là Lệ Hàn Tư té ngã, tim Lăng Kha siết lại, cô nắm chặt cổ áo mình, sợ mình mềm lòng.
Sau một lúc lâu, giọng của Lệ Hàn Tư lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói càng gần, hình như cũng ngồi ở cạnh cửa.
Chỉ cách một cánh cửa, giọng anh ta còn suy sút hơn vừa rồi: “Lăng Kha, không phải cô rất yêu tôi sao, vì sao lại làm tôi đau khổ như thế, đây là tình yêu của cô sao?”
“Vì sao không nói lời nào, cô là thứ ích kỷ nông cạn, cô trả A Ca lại cho tôi, cô trả cô ấy lại cho tôi...”
Lệ Hàn Tư nâng tay lên, liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/2825663/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.