Chương trước
Chương sau
Lăng Hoa Thanh cười nói: “Sao lại sẽ ghét bỏ, tính tình Tiêu Nhi nặng nề, cháu lại biết ăn nói, vừa vặn có thể giải buồn cho bác.”

Lam Nhan lộ vẻ mặt thẹn thùng, bưng quả táo đã gọt lên: “Bác ăn chút táo ạ.”

“Bác ăn không vô.” Lăng Hoa Thanh xua tay, chỉ vào Lăng Tiêu ngồi trên sô pha: “Bác thấy vừa rồi nó chưa ăn gì, cháu cầm đi cho nó ăn đi!”

“Được.”

Lam Nhan xoay người bưng táo đến trước mặt Lăng Tiêu, dịu dàng mà mỉm cười: “A Tiêu, ăn chút táo đi anh.”

Lăng Tiêu gật đầu, lại không nhúc nhích.

Lam Nhan hơi xấu hổ, đặt trái cây lên bàn: “Em mua rất nhiều trái cây, đều rất tươi, em đi rửa mang đến cho anh.”

Lăng Tiêu nhàm chán mà cất điện thoại đi rồi đứng lên, nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con về công ty trước, trễ chút lại đến thăm ba.”

“Ừ, con đi đi!” Lăng Hoa Thanh không giữ hắn lại, chỉ nhìn về phía Lam Nhan đang xấu hổ: “Cháu đi tiễn Tiêu Nhi đi.”

Lúc này Lăng Tiêu đã đi ra khỏi phòng bệnh, Lam Nhan cúi đầu chào Lăng Hoa Thanh rồi lập tức đi theo ra ngoài: “A Tiêu, chờ em với.”

Lăng Tiêu đi ở phía trước, Lam Nhan sợ người ta nhận ra mình nên vừa kéo khẩu trang vừa bước chậm theo sau Lăng Tiêu: “A Tiêu, thang máy ở đây.”

Lam Nhan chỉ chỉ thang máy bên đường đi, chỉ thấy Lăng Tiêu đi nhanh về phía trước, bước chân của hai vệ sĩ phía sau cũng không tạm dừng lấy một giây.

Mặt Lam Nhan trắng bệch, trước kia Lăng Tiêu không phải như thế với cô ta.

Tuy rằng trước kia Lăng Tiêu không nói nhiều với cô ta, nhưng tóm lại không lạnh nhạt như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào người cô như vậy.

Thấy Lăng Tiêu càng đi càng xa, Lam Nhan cắn cắn môi, bước nhanh đuổi theo, rốt cuộc cũng thấy Lăng Tiêu dừng bước.

Lam Nhan thầm vui vẻ, vội chạy tới: “Lăng Tiêu...”

Bỗng nhiên, Lam Nhan đột nhiên im bặt, cô ta thấy Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ một phòng bệnh, cửa sổ rộng mở, bên trong chỉ có một cái giường, một người đàn ông trẻ đang nằm ở đó.



Lam Nhan nhận ra người bên trong, anh ta là Mộ Tư có danh xưng Ngũ Thiếu ở Hải Thành, còn từng có hôn ước với Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này bên giường Mộ Tư có một cô gái đang nằm sấp, tay Mộ Tư đang đặt trên mặt cô, ngón tay tinh tế miêu tả ngũ quan cô, trên gương mặt đầy vẻ dịu dàng.

Cô gái kia là... Thịnh Hoàn Hoàn?

Lam Nhan không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh này ở bệnh viện, hơn nữa Lăng Tiêu còn đứng ở chỗ này.

Lam Nhan nghiêng mặt đi, lén đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, trong lòng đặc biệt kích động: Lần này Thịnh Hoàn Hoàn xem như hoàn toàn tiêu đời rồi!

Còn chưa ly hôn với Lăng Tiêu đã không chờ nổi muốn nối lại tình xưa với bạn trai cũ, là đàn ông đều không thể chịu được!

Bước chân Lăng Tiêu chỉ dừng lại một lát, rất nhanh đã sải bước đi đến cuối hành lang, Lam Nhan vội đuổi kịp rồi đi vào thang máy với Lăng Tiêu.

“Người đàn ông vừa rồi là Mộ Tư sao?” Lam Nhan cẩn thận nhìn Lăng Tiêu: “Nghe nói anh ta có một thanh mai trúc mã tên là Bạch Tuyết, hai người từ nhỏ đã tự ước hẹn cả đời, sau này Bạch Tuyết bị Thịnh Xán bắt đi, Mộ Tư cho rằng cô ta đã chết.”

“Em còn nghe nói là vì Thịnh Hoàn Hoàn thích Mộ Tư nên Thịnh Xán mới cầm tù Bạch Tuyết, ép Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau, mãi đến trước một ngày hai người kết hôn, Bạch Tuyết trốn thoát, hôm sau Mộ Tư hủy hôn ngay đương trường rồi về tới bên cạnh Bạch Tuyết.” Thấy Lăng Tiêu không ngăn mình lại, Lam Nhan tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước còn có truyền thông đưa tin, Mộ Tư chuyển một nửa cổ phần trên tay mình cho anh em Bạch Tuyết, xem ra thật sự rất yêu Bạch Tuyết, vừa rồi chắc cô gái kia chính là Bạch Tuyết, ánh mắt Mộ Tư nhìn cô ấy thật dịu dàng, tràn ngập tình yêu.”

Lăng Tiêu nghiêng mặt đi, mắt đen sắc bén như đao: “Cô nghe nói thật nhiều.”

Ánh mắt lúc này của Lăng Tiêu làm Lam Nhan sợ hãi, nụ cười của cô ta cũng trở nên miễn cưỡng: “Em có người bạn quen biết Bạch Tuyết.”

Ý cô ta là những lời này đều là nghe được từ miệng Bạch Tuyết.

Lam Nhan luôn cho rằng Mộ Tư chịu chuyển một nửa cổ phần trên tay cho anh em Bạch Tuyết thì nhất định là vì rất yêu Bạch Tuyết. Mãi đến vừa rồi, Lam Nhan mới phát hiện mình sai rồi.

Bọn họ đều bị Mộ Tư lừa, rõ ràng người đàn ông này yêu Thịnh Hoàn Hoàn mới đúng, chỉ khi nào trong lòng cất giấu tình yêu thâm trầm thì ánh mắt nhìn đối phương mới dịu dàng như vậy.

Cô ta nói vậy với Lăng Tiêu là muốn hắn biết Mộ Tư yêu Thịnh Hoàn Hoàn, mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng còn vươn vấn tình xưa với Mộ Tư.

Nếu không Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không mặc kệ thân phận Lăng thiếu phu nhân mà chạy đến bệnh viện chăm sóc bạn trai cũ của mình như vậy.



Tiễn Lăng Tiêu đến ngoài cửa bệnh viện, Lam Nhan đạt thành mục đích, tâm tình sung sướng xoay người trở vào bệnh viện, cô ta tin chắc rất nhanh Lăng Tiêu sẽ ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mình phải nỗ lực chiếm được sự yêu thích của Lăng Hoa Thanh.

Sau khi lên xe, khí thế quanh người Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, giống như một ngọn núi băng ngàn năm không ngừng phóng ra hàn khí, tài xế cảm thấy sau lưng phát lạnh, không dám thở mạnh một cái.

Ngón tay thon dài thưởng thức di động trong tay, một lát sau Lăng Tiêu vẫn gọi điện thoại cho Bạch quản gia: “Xác định tình trạng của Mộ Tư chưa?”

“Thưa rồi, thiếu gia, nửa người dưới của cậu ta đều tê liệt, cả năng lực sinh dục cũng mất.”

“Trị không hết?” Lăng Tiêu nhăn chặt mày kiếm lại.

Bạch quản gia thở dài: “Hy vọng xa vời, các chuyên gia hôm nay đến bệnh viện xem qua đều nói không có cách nào.”

Lăng Tiêu nghe xong thì tắt máy, sau đó gửi tin nhắn cho Đường Dật: “Khi nào về nước?”

Đường Dật đáp lại hai chữ: “Sắp rồi.”

“Bao lâu?”

Vài giây sau, Đường Dật trực tiếp gọi lại cho Lăng Tiêu: “Thế nào, trong nước đã xảy ra chuyện gì mà cần tôi lập tức trở về?”

Lăng Tiêu lặng lẽ nói: “Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta bắt cóc, Mộ Tư thay cô ta chắn một súng, hiện tại nửa người dưới tê liệt, mấy lão già ở Hải Thành đều bó tay hết cách.”

“Cái gì?” Đường Dật đặc biệt khiếp sợ: “Mộ Tư chắn đạn cho Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại có phải Thịnh Hoàn Hoàn cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp không? Anh phải cẩn thận một chút, không là mấy ngày nữa cô ấy sẽ ly hôn với anh đấy.”

Hồi lâu không nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu, Đường Dật cảm thấy sau lưng lạnh cả người: “Rồi rồi rồi, tôi lập tức mua vé máy bay về nước, giao chuyện bên Hàn Quốc cho Thịnh Tư Nguyên.”

“Hai vợ chồng già này lợi hại hơn tôi nghĩ nhiều, hiện tại sức khỏe của Hàn lão gia tử đã không đáng ngại, bệnh kín của Hàn phu nhân cũng đã trị hết, vợ chồng họ đang tích cực chuẩn bị cho chuyện mang thai. Hiện tại ngày nào cũng có người đến cửa nhà Hàn Tín chào hỏi, chờ vợ chồng Thịnh Tư Nguyên xem bệnh cho họ, trong lúc vô tình đã tạo dựng không ít quan hệ thay Hàn Tín, hiện tại vợ chồng Hàn Tín còn không muốn thả người về.”

Dừng một chút, Đường Dật lại tìm đường chết mà hỏi một câu: “Nhưng nói gì thì nói, vợ anh bị người ta bắt cóc, vì sao Mộ Tư lại đi cứu?”

Vừa rồi nói xong, bên kia đã tắt máy.

Đường Dật nhướng mày nhìn di động, lát sau thì cười cười: “Người anh em, cứ giả vờ đi, chờ ngày nào đó vợ mình chạy theo người khác thật thì có nước ngồi khóc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.