Chương trước
Chương sau
Vừa đến ngoài phòng bệnh, Lăng Tiêu liền nghe thấy tiếng vang trong phòng, hắn đẩy cửa đi vào đã thấy đầy đất bừa bãi, cái điện thoại trên đất đã tan nát.

Vết thương của Lăng Hoa Thanh đã bị rách, máu thấm qua băng gạc làm ướt cả áo, lúc này ông ta đang ôm bả vai đau đớn thở hổn hển.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, bước nhanh tiến lên, ấn nút gọi khẩn cấp rồi đỡ Lăng Hoa Thanh nằm xuống, sau đó mới hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì?”

Lăng Hoa Thanh nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên, không muốn giao tiếp với Lăng Tiêu, vừa phẫn nộ lại thất vọng nói: “Con đi ra ngoài.”

Lăng Tiêu dừng một chút, đôi mắt đen nhìn về phía Lam Nhan.

Lam Nhan sợ Lăng Tiêu, cô ta cố thể hiện tự nhiên một chút, lo lắng lại mang theo ý xin lỗi mà nhìn Lăng Tiêu: “Bác trai thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút cho Mộ Tư ăn, xin lỗi em nên ngăn bác lại.”

Ba thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút Mộ Tư ăn?

Ông vừa làm xong giải phẫu, không nên xuống giường đi lại, huống chi sao lại trùng hợp đi tới phòng bệnh của Mộ Tư, còn nhìn thấy?

Rất hiển nhiên, là có người cố ý dẫn ông ta đi!

Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan sắc bén như đao, lại không răn dạy Lam Nhan ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, như vậy chỉ càng làm lửa giận trong lòng ba tăng vọt.

Hắn biết vì sao ba lại phẫn nộ như thế, nhưng hắn tuyệt đối không phải Lăng Hoa Thanh thứ hai.

Không bao lâu sau, y tá và bác sĩ đều tới, Lăng Tiêu không ở lại phòng bệnh, hắn ra khỏi phòng rồi đứng đó một lúc lâu ngoài cửa, sau đó đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn cơm xong, sau khi tạm biệt Mộ Tư thì chuẩn bị rời đi, mở cửa ra liền thấy Lăng Tiêu.

Hắn đứng ở ngoài cửa, chắc là vừa đến.

Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn tạm dừng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn mở miệng, nhưng hắn không nói cái gì cả, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt hắn,ví dụ như phẫn nộ, hoặc là ghen ghét, nhưng cô thất bại.

Vài giây sau, cô cúi đầu đi ngang qua bên cạnh hắn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc cứ đi theo tới trước thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn nhìn theo nút thang máy đang sáng lên, mang đầy quý khí và lạnh nhạt.



Cô nghĩ, có lẽ lát nữa mình sẽ biết kết cục giữa cô và hắn.

Thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, quả nhiên Lăng Tiêu cũng đi theo, trong không gian nhỏ hẹp, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thở không nổi, trong lòng đột nhiên đau đớn âm ỉ.

Vì sao Lăng Tiêu không nói lời nào, là sợ cô không chấp nhận được kết quả, sẽ cãi nhau với hắn ở bệnh viện sao?

Nhìn thang máy hạ xuống từng tầng một, Thịnh Hoàn Hoàn còn không kiên nhẫn hơn Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu...”

Chúng ta ly hôn đi!

“Chúng ta ly hôn đi!”

Không ngờ cuối cùng những lời này vẫn là Lăng Tiêu nói ra trước.

Vừa rồi nghe thấy câu “Tiện nhân” cuối cùng của Lăng Hoa Thanh, lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra xúc động muốn cãi lại ba mình, mà còn vì một cô gái.

Hắn ghét cảm xúc này.

Giống như hắn ghét thấy Thịnh Hoàn Hoàn nép vào giường bệnh Mộ Tư mà ngủ, lửa giận như xông thẳng lên đỉnh đầu, suýt thiêu cháy mất lý trí.

Cảm xúc này quá xa lạ với hắn, cũng làm người ta chán ghét.

Hắn không muốn đi nghiên cứu, sau khi từng ôm hy vọng với cô rồi lại bị cô tự tay dập tắt, hắn không muốn lãng phí tâm tư ở phương diện này nữa.

Sau khi Lăng Hoa Thanh vào tù, ít ai có thể ảnh hưởng cảm xúc của hắn, hắn cũng không cho phép ai dễ dàng tác động đến mình.

Đặc biệt cô còn thích tự chủ trương, khôn lỏi, bên cạnh hắn không cần loại phụ nữ không nghe lời này, để cô lại chỉ gây phiền thêm cho hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó cười nhạt với Lăng Tiêu: “Được.”

Cô trả lời không chút do dự, sảng khoái dứt khoát không có cả một câu chất vấn.

Vì thế cảm xúc làm người ta chán ghét kia lại nảy lên trong lòng Lăng Tiêu, làm hắn trở nên quái lạ: “Thế nào, Mộ Tư chắn một súng cho cô nên hiện tại cô mới gấp rút muốn ly hôn với tôi?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng đi, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn: “Tôi đồng ý ly hôn với anh chẳng liên quan gì đến Mộ Tư hay bất cứ ai.”

Lăng Tiêu cười lạnh, ép cô đến góc: “Phải không? Chẳng lẽ không phải vì Mộ Tư chắn đạn cho cô nên cô nối lại tình xưa với hắn? Chẳng lẽ không phải vì nửa người dưới của hắn tê liệt nên cô cảm thấy đã nợ hắn?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên định mà trả lời hắn: “Không phải.”



“Không phải? Hay là oán trách tôi không phái người đến bảo vệ cô.”

Kỳ thật Lăng Tiêu biết cả, có một số việc hắn còn biết rõ hơn ai hết: “Mộ Thành Chu là mầm tai hoạ do cô và Mộ Tư chọc phải, tai hoạ do cô và người đàn ông khác gây nên thì dựa vào cái gì muốn tôi kết thúc thay cô?”

Những lời này của Lăng Tiêu thực vô tình, nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mũi cô cay cay, lại cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

“Mộ Tư cứu cô, thậm chí chắn một phát súng cho cô đều là hắn nên làm, cô căn bản không cần áy náy, nếu không phải hắn, cô sẽ không gặp phải chuyện đêm qua.”

“Đúng, anh nói rất đúng, từ đầu tới đuôi chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì nụ cười, không muốn làm mình trông quá chật vật buồn cười: “Cho nên khi bị Mộ Thành Chu bắt cóc, tôi không dám hy vọng xa vời anh tới cứu tôi, bị Trần Vân Phàm khinh nhục, tôi cũng không mơ tưởng anh tới cứu tôi, những điều này đều là tôi tự tìm, không liên quan gì đến anh.”

Sắc mặt Lăng Tiêu càng âm trầm: “Nếu biết thì vì sao lại lộ ra vẻ mặt tủi thân và oán trách với tôi?”

Cô không biết vẻ mặt này sẽ làm hắn phiền chán sao?

Móng tay Thịnh Hoàn Hoàn cắm sâu vào lòng bàn tay, cô cười càng xán lạn, nhưng hốc mắt vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên: “Có sao? Anh nhìn lầm rồi. Khi nào ly hôn, tôi nhất định đến đúng giờ.”

Lăng Tiêu cắn răng: “Cô nói lại lần nữa.”

“Không phải muốn ly hôn sao, tôi chấp nhận, chọn sẵn thời gian đi, anh gửi tin nhắn cho tôi biết thì tôi nhất định đến đúng giờ... Ưm...”

Thịnh Hoàn Hoàn mở to hai mắt, môi cô bị khoá lại, nụ hôn này tới quá đột ngột lại hung hãn, mang theo lửa giận làm người ta không thể hiểu được, giống như muốn nuốt sống lấy cô.

Hắn quá ngang ngược, quá bá đạo, không cho cô từ chối.

Mãi đến khi... Cô cắn rách bờ môi hắn.

Lăng Tiêu bị đau nên rốt cuộc cũng buông cô ra.

Rõ ràng người bị ức hiếp là cô, lửa giận và bất mãn của hắn lại lớn hơn cả cô: “Cách Mộ Tư xa một chút, trước khi chúng ta ly hôn, tôi không hy vọng lại nhìn thấy cô ở bệnh viện.”

Nói xong, hắn buông cô ra rồi xoay người biến mất ở cửa thang máy.

Sau khi trở lại bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ còn chưa đi ra, Lăng Tiêu hút hai điếu thuốc ở bên ngoài, cuối cùng phòng bệnh cũng im ắng lại.

“Rác” trên mặt đất đã được dọn sạch, Lam Nhan ngồi bên giường bệnh, nhưng lại an tĩnh một cách lạ thường, lửa giận trong lòng Lăng Hoa Thanh vẫn chưa tan đi.

Lăng Tiêu đẩy cửa ra, Lam Nhan mừng rỡ ngẩng đầu, thấy môi hắn bị rách thì vẻ mặt lập tức ảm đạm đi: “A Tiêu, môi anh?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.