Cô nhận lấy đũa rồi gắp một miếng thịt trong mâm nhét vào miệng, cô không nếm ra vị gì mà chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, đặc biệt buồn nôn muốn ói.
“Nuốt xuống.”
Đường Nguyên Minh ra lệnh, Thịnh Hoàn Hoàn che miệng ép mình nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nước mắt lại chảy ra.
Tiếng thúc giục bên tai không tiếp tục vang lên nữa.
Đường Nguyên Minh buông đũa trong tay xuống, thất bại vuốt vuốt gương mặt mỏi mệt, giọng nói hơi khàn khàn: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời anh mà đứng lên khỏi ghế rồi chạy nhanh ra thang máy, nhưng không có mật khẩu và vân tay, cũng không nhận diện gương mặt nên thang máy không mở ra.
Mà Đường Nguyên Minh đã đi về hướng sau lưng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi mà liều mạng mà ấn thang máy.
Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô từ phía sau, cầm tay cô ấn từng con số mật khẩu: “Mật khẩu là sinh nhật của em, lần trước anh đã từng nói với em rồi, có vậy cũng không nhớ nữa, em nói xem sao mà em đần như vậy?”
Giọng nói của Đường Nguyên Minh vẫn cưng chiều như trước kia.
Nhưng bây giờ sự cưng chiều này lại làm Thịnh Hoàn Hoàn không thở nổi.
Thang máy vừa mở thì cô lập tức vọt vào, nhưng Đường Nguyên Minh cũng đi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nép mình vào một góc hẻo lánh, cố gắng muốn làm suy giảm sự tồn tại của mình xuống.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Đường Nguyên Minh đặc biệt khó chịu, giống như có người đang cắt từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880795/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.