Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng. 
Thịnh phu nhân đi đến cửa phòng cô, cô là con gái bà, cô có chuyện gì giấu giếm được cặp mắt của bà sao? 
Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu vẫn ngồi bên giường cô như không hề động đậy qua. 
Nhìn sau lưng Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, thật vất vả cô mới buông hắn xuống được, vì sao hắn lại tới trêu chọc cô nữa? 
Nếu hắn không đưa được cái cô muốn thì không cần cho cô hi vọng. 
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy tàn nhẫn đến mức nào sao? 
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh đi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại.” 
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa.” 
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy. 
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó. 
Lăng Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, mỏi mệt vùi mặt vào tóc cô: “Hoàn Hoàn, đừng tức giận với tôi, hiện tại tôi rất mệt… Rất mệt…” 
Ba của hắn, người ba kính yêu đã nghĩ kỹ đường lui cho hắn, đó là đường xuống suối vàng lạnh lẽo. 
Thứ ông ta muốn không phải một đứa con, mà là một con rối nghe lời. 
Hắn không muốn đi đến kết cục ba con tương tàn với Lăng Hoa Thanh, hiện tại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880734/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.