Nói xong câu đó, An Niên nhìn về phía Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi khép hai mắt lại.
Lăng Thiên Vũ nhìn thi thể An Niên rồi tự nhốt mình vào một góc âm u.
Bây giờ cảnh tượng lúc đó lại xuất hiện, chiếc Ferrari màu lam lắc lư, cả chiếc xe đang phóng nhanh tới chân núi.
Lăng Thiên Vũ nắm chặt ngồi ghế nhi đồng dưới người, nhìn xe cách đống đá càng ngày càng gần thì đột nhiên vươn bàn tay về hướng Lăng Tiêu như muốn nhào qua: “Đừng…”
“Đừng…”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ gần như cùng hò hét lên.
“Phanh” một tiếng, Ferrari màu lam đâm vào chân núi, một đống đá vụn rơi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Không phải nói không có nguy hiểm sao?
Thì ra hắn nói tái diễn thật sự là tái diễn.
Xe ngừng lại, Lâm Chi Vũ muốn đi xuống, xe lại bị tài xế khóa lại: “Lăng Gia đã ra lệnh các vị không thể xuống xe.”
Lúc này Lâm Chi Vũ đâu thể nghe lời tài xế: “Anh không nhìn thấy xe đã lật sao, lỡ Lăng Tiêu bị trọng thương thì làm sao, anh muốn chúng tôi trơ mắt nhìn ba con họ chết sao?”
Tài xế thờ ơ: “Đây là lệnh của Lăng Gia, các người chỉ cần thành thật ở trong xe rồi giao tất cả cho Đường thiếu xử lý.”
Lâm Chi Vũ lạnh lùng nói: “Anh mở khóa ra trước, tôi chỉ xuống xem một chút…”
“Ngậm miệng.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên quát lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Lâm Chi Vũ: “Cô có thể đừng nói nữa không?”
Các cô nên tin tưởng Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880714/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.