Đường Nguyên Minh thu lại ý cười trên khóe miệng, nét tà khí trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ không giận đã oai của quân nhân: “Thật có lỗi, anh quên anh ta là bạn của em, anh nói anh ta như vậy trước mặt em rất mất phong độ.”
Đường Nguyên Minh thay đổi thái độ nhanh như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không biết nên nói anh thế nào, cô kẹp sủi cảo tôm rồi dùng sức nhét vào trong miệng.
Hiện tại cô chỉ muốn nhét đầy bụng rồi mau chóng rời đi.
Văn Sâm ngồi ở đó, phần tóc mái rất dày trên trán che mất nửa bên mặt của anh ta, làn da trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng, đôi mắt đen bình tĩnh mang theo một tia lạnh lẽo: “Đường thiếu đang kiêng kị Lăng Gia sao.”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì bình thản trả lời: “Có lẽ Lăng Tiêu thật sự rất khó đối phó, nhưng tôi và anh ta không có cạnh tranh thương nghiệp, sao lại nói là kiêng kị? Những lời vừa rồi chỉ là nhận xét thôi.”
Ý là vừa rồi anh cũng không nói ngoa, Lăng Tiêu và Văn Sâm chính là người như vậy: Kiệm lời, máu lạnh, tàn bạo, trên tay không biết dính máu của bao nhiêu người rồi.
Lúc này một giọng nói mang theo mỉa mai nồng đậm truyền đến từ phía sau bọn họ: “Vậy sao, Đường thiếu tận mắt nhìn thấy chúng tôi giết người hay là trông thấy chúng tôi giấu xác?”
Lăng Tiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu, liền trông thấy Lăng Tiêu mặc âu phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880585/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.