Sao anh cảm thấy Lăng gia như vừa bị người ta hấp diêm vậy, khí thế này dọa chết người được rồi!
Diệp Sâm giơ tay vỗ vỗ vai Đường Dật: “Câm miệng của anh lại, ít nói một chút.”
Sau khi khuyên Đường Dật câu này thì Diệp Sâm xoay người đi tìm mẹ con Nam Tầm.
Tuy rằng Diệp Sâm luôn rất dám nói, nhưng lúc này anh cũng không dám đâm đầu vào họng súng.
Đường Dật nhìn bóng dáng vô tình của Diệp Sâm, vẻ mặt như biến thành “Oán phụ”: Ông đây tới xem diễn, không phải tới bị khinh bỉ!!!
Diệp Sâm quá không đáng tin, ít nhất phải cho anh chút nhắc nhở, nói cho anh biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!
Hiện tại làm sao bây giờ?
Chỉ có thể lấy lòng thôi!
Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười đúng không?
Đường Dật nhìn về hướng Lăng Tiêu lạnh lẽo, ráng nhếch khóe miệng lên: “Lăng… Lăng gia.”
Ánh mắt Lăng Tiêu cực kỳ sắc bén lạnh lẽo: “Cút.”
Lỗ chân lông cả người Đường Dật run lên, ý cười trên khóe miệng biến mất, trực tiếp để lại một câu “Ok” rồi lập tức biến mất.
Tầm mắt của Lăng Tiêu xuyên qua biển người mà khóa chặt bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh vẫn đang đứng bên cạnh cô, tuy đã thu bàn tay đặt lên eo cô nhưng họ đứng gần cứ như thân thể sắp dán vào nhau vậy.
Lăng Tiêu giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó ngoắc ngoắc tay với một bồi bàn rồi nói mấy câu bên tai anh ta.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880512/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.