Xin lỗi, tự ra lấy đi!
Tóm lại cô muốn ru rú trong phòng ngủ cả ngày là không có khả năng.
Sức khoẻ của Diệp Sâm rất tốt, buổi sáng hạ sốt ngủ một giấc thì khoẻ lên không ít, giữa trưa anh ăn cơm xong thì vẫn luôn lắc lư trước mặt Nam Tầm.
Nam Tầm ngại anh chướng mắt nên dứt khoát ôm notebook ra bàn ngoài làm việc.
Buổi chiều cuối thu nhiệt độ môi trường rất dễ chịu, Diệp phủ rất lớn, bố trí xinh đẹp lại lãng mạn nên cô ngồi ở ngoài rất thích ý.
Đương nhiên nếu không có người chướng mắt thì sẽ càng thoải mái.
“Anh đủ chưa, đã nói tôi không đi.”
Nam Tầm ném mắt kính qua một bên, phẫn nộ nhìn người đàn ông ngồi đối diện cách cô chỉ có nửa thước: “Có phải anh quên sở dĩ tôi ở nơi này là do bị anh liên lụy? Tôi rất bận, tôi cũng không có nghĩa vụ đi tham gia tiệc mừng thọ chó má gì với anh cả.”
Diệp Sâm thản nhiên nói: “Em cũng quen biết Đường Thắng Võ.”
Nam Tầm: “Quen biết cũng không đi.”
Diệp Sâm tung mồi: “Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đi.”
Nam Tầm: “Cái này có quan hệ trực tiếp gì với tôi chứ?”
Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3880505/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.