Bạch quản gia không rối rắm vấn đề xưng hô nữa, ông còn vội vàng trở về báo cáo kết quả với Lăng Tiêu: “Lão gia bị người ta ám sát, trên vai trúng một phát súng, cũng may giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.
”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.
”
Rốt cuộc Bạch quản gia cũng tiến vào đề tài chính, chỉ vết máu trên người Thịnh Hoàn Hoàn và phòng giải phẫu đang đóng chặt trước mặt: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì sao?”
“Tôi bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu tôi.
” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu giếm, cũng biết giấu không được.
Bạch quản gia biết chuyện trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, chỉ chỉ phòng giải phẫu: “Mộ tiên sinh bị thương?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh ta trúng một phát súng.
”
Lúc này Hứa Trữ Viễn luôn không lên tiếng hừ lạnh: “Lão đại chúng tôi chắn đạn cho Thịnh tiểu thư, hiện tại sinh tử chưa biết ở trong đó, ông có thể đi chưa?”
Hứa Trữ Viễn âm u mà nhìn Bạch quản gia, ánh mắt thực không tốt.
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó đứng lên, khoác áo khoác trên tay lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, lão gia còn cần tôi đi chăm sóc, tôi đi trước.
”
“Được.
”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn cởi áo khoác trên người xuống, Bạch quản gia lập tức đè tay cô lại: “Nơi này lạnh, thiếu phu nhân đừng từ chối tâm ý của thiếu gia, tôi đi về trước, hy vọng Mộ tiên sinh bình an.
”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3879815/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.