Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc lắng nghe, cô căn bản không có tư cách xen mồm vào chuyện này.
Cuối cùng Lăng Hoa Thanh cũng mở miệng: “A Tiêu, tha cho bác cả đi, không liên quan đến đúng sai, coi như tặng cho ba một món quà, con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!”
Con xem, bà nội con khóc thương tâm đến mức nào!
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy câu nói sau cùng của Lăng Hoa Thanh nghe rất lạ, giống như mang theo chút oán giận.
Cô theo phản xạ mà nhìn về phía Lăng lão thái thái, chỉ thấy bà giật mình, duỗi tay lau nước mắt, đau đớn mà quay mặt đi.
Qua thật lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới vang lên: “Vậy làm theo ý ba đi.
”
Giờ khắc này, cảm giác làm người ta hít thở không thông cuối cùng cũng dịu lại.
Lăng Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng nán lại, lập tức bế cậu nhóc lên: “Ông bà nội, tụi con đi trước.
”
Cô đuổi theo ra ngoài liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, hắn lạnh lẽo mà lại cô đơn, làm lòng người thương tiếc, thật muốn đi lên ôm hắn một cái.
“Lăng Tiêu.
” Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại, ôm Lăng Thiên Vũ đuổi theo.
Nghe thấy giọng nói của cô, Lăng Tiêu dừng bước chân, xoay người nhìn về phía bọn họ.
“Mệt mỏi quá, cho anh ôm.
” Thịnh Hoàn Hoàn thở hổn hển, không khách khí ném cậu nhóc cho Lăng Tiêu, sau đó cười hỏi: “Anh ăn no chưa, tôi còn rất đói, chúng ta đi ăn lẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3879775/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.