Lời này là nói cho Cố Nam Thành đứng bên ngoài nghe, lúc nói câu này, khóe miệng Trần Do Mỹ vẫn nở nụ cười của người chiến thắng. 
Khi đến gần Nam Tầm, cô ta mới dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Cha cô quỳ lạy cầu xin Cố Nam Thành, đáng tiếc Cố Nam Thành không quay đầu lại, cha cô té xỉu trên đường, nếu không phải tôi xin anh ấy thì Cố Nam Thành căn bản không quan tâm đ ến chết sống của ông ta, thì ra Nam Tầm cô cũng chỉ được như thế. 
” 
Nam Tầm sớm đã hết hy vọng với Cố Nam Thành, không có chờ mong sẽ không có thất vọng, cho nên nghe Trần Do Mỹ nói những lời này cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh: “Vì sao không dám để Cố Nam Thành nghe thấy lời này? Sở dĩ cô cứ lấy tôi ra so sánh, chứng tỏ trong lòng cô biết rõ mình không bằng tôi. 
” 
“Tôi không bằng cô?” Trần Do Mỹ khịt mũi coi thường. 
Nam Tầm bình thản ung dung mà nói tiếp: “Dù Nam gia phá sản thì thế nào, tôi có cách để kiếm sống, có bạn bè chân thành mà giàu có, mà cô thì sao? Cô có cái gì? Cô chỉ có một người cha tham ô ngồi tù, một thằng anh chẳng ra tích sự gì và một bà mẹ tham lam. 
” 
Mặt Trần Do Mỹ dần trở nên âm trầm, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất hầu như không còn. 
Nam Tầm tiếp tục nói: “Cô ăn bám được Cố Nam Thành thì thế nào, một ngày là tiểu tam, cả đời cũng không thoát được tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu-full/3879758/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.