Sương mù, bốn phía đều là sương khói mù mịt, không bờ khôngbến.
Một âm hồn vất vưởng lang thang trong sương mù, cô không biết mình là ai, cũngkhông biết phải đi nơi nào, thậm chí cô đã quên mất mình bị giam trong mànsương này bao lâu rồi.Lúc cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục vật vờ không ngừng nghỉnhư thế, trong sương mù xuất hiện một cô gái áo đen, áo choàng đen, cái mũ lớnche hết khuôn mặt cô ta, nửa thân dưới chỉ là khói đen không có thực thể.Giọngnói của cô gái áo đen rất quỷ dị, giống như tổ hợp âm thanh của tất cả các thiếtbị điện tử tạo thành giọng nói không giống người, không có cảm xúc “Ngươi gâynghiệt quá nặng, giết người vô số.
Phải thụ hình trongngục Tu La tám trăm năm mới xóa được nợ nghiệp kiếp này của ngươi.”Hồn ma ngâyngười nhìn cô ta, giọng thê lương xa xăm “Tống Vân Phàn…” Cái tên này vừa thốtra, hồn ma cũng ngẩn người.
Vì sao cô lại gọi cáitên này? Tống Vân Phàn là ai?Sương càng lúc càng dày, dày tới nỗi không nhìn rađược cô gái áo đen trước mặt là thật hay giả nhưng giọng cô ta rõ mồn một nhưthế “Hắn cũng vậy.” Dứt lời, sương mù liền biến thành khói đen không nhìn rõ đầuđuôi.Đợi cô mở mắt ra lần nữa, hai cổ tay cô bị trói cứng bởi xích sắt nung đỏ,nơi da thịt chạm vào phát ra tiếng xèo xèo, khói từ từ bốc lên, mùi khét lẹtlan ra chung quanh.Hai chân bị ngâm trong ao nước đục ngầu đỏ sậm, chất lỏng từtừ ăn mòn đôi chân trắng nõn của cô, tiếng xương cốt vỡ vụn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260170/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.