Sân huấn luyện yên tĩnh rộng thênh thang.
Một mình Trân Hương lầnlượt tiến hành tất cả các huấn luyện hết lần này đến lần khác, gió lạnh thổi vùvù cùng với khói trắng phả ra theo từng hơi thở của cô.Ngày mai cô sắp phải rờikhỏi nơi này.
Ba cô đã mất, người mẹtuổi đã cao vì đau lòng mà có phần ủ rũ.
Cô là con gái duy nhấttrong nhà, đành phải từ bỏ cuộc sống quân ngũ quay về.Năm đó, lúc Lâm Phàm xuấtngũ có phải tâm trạng cũng bịn rịn như cô bây giờ? Từ đây cô không thể quay lạisân huấn luyện này nữa, không thể mỗi sáng sớm dậy chạy cùng đồng đội, rèn luyện,thậm chí không thể cầm súng.Cô không gia nhập đội đặc nhiệm như Lâm Phàm màquay về nhà thay cha tiếp quản quán ăn gia đình đã mấy đời.Chạy điên cuồng đếnsức cùng lực kiệt, không còn chút sức nào người cô mềm oặt đổ vật xuống mặt cỏthở dốc.
Từ hôm nay trở đi, sợrằng cô không còn dịp đổ mồ hôi ròng ròng sung sướng thế này nữa.Đưa tay lênche mắt, không thể ngăn được dòng lệ tuôn trào, nhỏ tí tách trên mảnh đất côyêu mến này.Trời hửng sáng, Trân Hương tạm biệt từng đồng đội một, giống nhưLâm Phàm mấy năm trước, cõng ba lô hành lý to đùng một mình đi ra cổng doanh trại.
Cô từng chọc Lâm Phàmăn mặc không ra con gái nên ngày ra quân cô đặc biệt mặc áo khoác ngoài và vớdài thật đẹp, không ăn nhập gì với cái ba lô lá mạ to đùng trên lưng.Mặt trờibên ngoài dường như không dễ chịu như bên trong, từ nay tất cả đều trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260167/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.