“Xé miệng cậu giờ.” Trân Hương tức giận lườm cô, trong lònglại nảy sinh cảm giác kì lạ, không thể nói là chán ghét nhưng cũng không hẳn làthích.
“175!”“176!” Mọi người càng lúc càng hò hét mạnh bạo, cả chú rể cũng quên béngmục đích của mình, gật gù theo từng cái lên xuống của tên kia.“181… Ôi trời!”Đáng tiếc, Tiểu Tân không kiên trì được đến 200, mới có 181 đã ngã phịch xuốngđất, vừa thở dốc vừa cười sảng khoái.Nhóm phù rể vội vã đẩy bàn ra chui vàophòng cướp người.
Tần Vịnh xông lên đầutiên, sợ hai cô phù dâu hoàn hồn lại giở ra chiêu gì nữa.Vừa vào phòng, chân TầnVịnh như bị đóng đinh đứng ngây ra ở cửa, không thể tin nổi ngóng nhìn Lâm Phàmthẹn thùng cúi đầu ngồi ở trên giường.
Hắn vẫn biết vợ hắnxinh đẹp nhưng lại không biết cô đẹp tới mức này, mặc áo cưới thần thánh trênngười, cô giống như ma nữ lạc xuống trần gian, ờ không, tiên nữ.“Ngây ra làmcái gì! Mau cướp đi!” Một phù rể cười hét lên, mọi người cũng hùa theo hô hào ầmỹ.
Tần Vịnh hoàn hồn, cườitoe toét xông lên ném bó hoa vào lòng Lâm Phàm, bế bổng cô lên, cùng với tiếnghô khẽ của cô Tần Vịnh đã phóng vèo ra cửa.
Nhìn phù dâu và bàcon đứng hai bên cửa không tính cho bọn hắn dễ dàng đi qua, đưa mắt ra hiệu chonhóm phù rể, Tiểu Tân hiểu ra lại móc một đống bao lì xì trong túi ra tung lêncao.Mọi người vui vẻ hoan hô một tiếng bắt đầu tranh nhau giành bao lì xì đầytrời, đám phù rể vây kín phù dâu, hoàn toàn phớt lờ sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260160/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.