Lâm Phàm lấy tốc độ như sét đánh lướt tới chỗ một đặc nhiệmđứng gần đó, không cho bọn họ có thời gian phản ứng, nhanh nhẹn cướp lấy một khẩusúng ở thắt lưng người nọ.
Áp sát họng súng vào trán Vương Y Y, không dằn được cơn giận từ lòng bàn chân bốclên tới đỉnh đầu, nghiến răng rít lên “Nói hay không?!”Mọi người thấy vậy hấp tấpmuốn đi lên khuyên can, lại lo đổ thêm dầu vào lửa chọc Lâm Phàm kích động hơn.
Đưa mắt chuyển sang TầnVịnh vẫn đang túm tóc Vương Y Y, lại phát hiện hắn không có ý định cản trở LâmPhàm lấy một chút.“Hu hu, tôi thật sự không biết, không tin cô hỏi bà ta đi!”Vương Y Y không kềm được hoảng sợ và đau đớn, run lẩy bẩy đưa tay chỉ vào ngườiđàn bà trong góc.
Nước mắt và máu tèmlem trên mặt, làm khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô ta thê thảm không chịu được.LâmPhàm giơ báng súng hung hăng đập lên mặt cô ta một cú, Vương Y Y ói ra một búngmáu, kèm theo hai cái răng gãy, mũi cũng phun máu đỏ lòm.Khổ nỗi đầu cô ta bị TầnVịnh túm chặt, không nhúc nhích được.
Lâm Phàm dường nhưkhông định buông tha cho cô ta, trực tiếp nhét họng súng vào cái miệng ngập ngụamáu của cô ta, lại quát người đàn bà hoảng sợ đến hồ đồ trong góc tường“Nói!”Khi cô cho là các con đang chờ cô chỗ này, gấp rút chạy tới đây lại pháthiện bọn trẻ cô nóng lòng trông ngóng không thấy đâu, hung thủ thì khóc lóckhông biết gì, giờ phút này cô thật tình muốn giết chúng.Người đàn bà thấy ánhmắt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260155/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.