Sau khi Lâm Phàm ra sức chứng minh nhà họ Tần không hề ngượcđãi mình, anh Thái vẫn không chịu tin, nói “Tên họ Lâm có bệnh thần kinh haysao mà nói dối kiểu đấy?”“Thì đúng là đầu óc nó có bệnh còn gì.” Tần Vịnh sầm mặt,nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã đem Lâm Lỗi ra bầm thây vạn đoạn, lần nàynó mà về không chặt giò nó thì không phải Tần Vịnh!Anh Thái hừ một tiếng, độtnhiên chụp tay Lâm Phàm “Phàm Phàm, theo anh đi, người của anh đang ở ngoài.
Hôm nay anh muốn dẫnem đi thì không ai cản được!”Lâm Phàm hất tay anh ta ra theo bản năng, lạ lùnghỏi “Anh Thái, ý anh là gì?”“Lúc đầu anh phải ở lại Tần thị, cứ cho là em có thểchờ được đến khi anh thành công.
Không ngờ em không trảiđời nhiều, bị thằng khốn này lừa gạt.
Anh không chê em,theo anh đi.” Mặt anh Thái thoáng ngượng ngùng, hắng giọng.“Không chê tôi?” LâmPhàm lặp lại như cái máy.Tần Vịnh móc khăn tay trong túi ra, cầm tay Lâm Phàm tỉmỉ lau chùi, làm như tay anh Thái có dính chất độc vậy, vẻ mặt ghê tởm “Mau cútđi, mày cũng có thể thử liên lạc với người của mày, xem chúng còn đó haykhông.”Anh Thái nghe xong kinh ngạc, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh “Nếu mày thậtsự có bản lĩnh tiêu diệt người của tao, sao còn để tao đi?!”“Mày sống hay chếtchẳng ảnh hưởng gì đến tao hết.
Có điều Raphael đặcbiệt nhờ tao giữ lại mạng mày, còn lý do thì mày tự đi mà hỏi ông ta.”Tần Vịnhlau tay xong tiện tay vất khăn đi, đứng thẳng người, khí thế mạnh mẽ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260153/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.