Sáng sớm ngày thứ 7 sau khi Tần Vịnh đi, Lâm Phàm tỉnh lạitrong tiếng khóc của các con.
Bên giường có tiếng động,cô mơ màng cho là hắn đã trở về, nhưng khi cô mở mắt ra lại thất vọng phát hiện,đó là vú em.Do cô sinh mổ, vết thương chưa lành, các bé lại thường thường nửađêm khóc đòi bú, thay tã nên mới chọn một người lanh lẹ, sạch sẽ làm vú em.
Để tiện chăm sóc côvà hai đứa bé nên đặt một cái giường trong phòng ngủ cho vú em.“Cô chủ, vẫn đểcô cho bú ư?” Vú em này họ Lí, tên chỉ có một chữ Phương.
Mới tới nhà họ Tầnkhông bao lâu, bắt chước má Trương mấy người xưng hô chủ nhà nên giọng điệu khómà tránh được cứng nhắc, hơn nữa đối với dạng gia đình mà trẻ con như báu vậtnày càng thêm cẩn thận, rất sợ có chuyện không ổn sẽ bị quở trách.“Vâng.” LâmPhàm ôm nhóc bé Tần Chí Trạch khóc gào to mồm hơn cho bú trước, nhóc lớn Tần ViệtTrạch thì để vú em Lí Phương ôm dỗ.Hai cái tên này là Tần Vịnh đặt trước khiđi, hắn không kịp nói nguyên nhân cho cô hay liền đáp trực thăng bay đi Brazil.
Ngoài tên hai đứa trẻ,hắn chỉ để lại cho Lâm Phàm một nụ hôn tạm biệt dài miên man.Hắn nói hắn khôngmuốn căn dặn nhiều, bởi vì hắn sẽ quay về rất nhanh, nhất định thế.Khó khăn lắmmới cho hai bánh bao nhỏ bú no, Lâm Phàm hơi mệt mỏi nằm ngửa ra giường, nhẹnhàng sờ vết mổ trên bụng, áng chừng thời gian mình có thể hoạt động bình thườngtrở lại.Không biết vì sao đột nhiên cô nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260143/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.