Lại nói cái tên Lâm Lỗi lâm trận đào ngũ, bị cả gia tộc khổnglồ hùa nhau truy sát, vây bắt hai tháng cũng không cách nào lần ra, đủ thấy lầnnày hắn lặn sâu cỡ nào.Mới đầu mọi người phẫn nộ, sau đó lại cảm thấy kinh hoảng,có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Ví dụ như bắt cóc? Song ngay lập tứcý nghĩ này bị gạt đi, bởi vì không có ai nhận điện thoại tống tiền hết.Sau khianh họ Tần Vịnh thề bằng máu rằng không che giấu tội phạm, mọi người vẫn bántín bán nghi như cũ, tiếp tục năm thì mười họa tìm hắn tra hỏi, hại hắn khóc khôngra nước mắt.Ngày hôm ấy, ông chồng tốt Tần Vịnh theo lệ đưa Lâm Phàm đi học lớptiền sản, tan học xong về nhà đụng phải cô bác sĩ pháp y Dương Thông.Lập tứclông tơ Tần Vịnh dựng đứng, mặt mày u ám nói “Cô Dương, tôi lặp lại lần thứ nămtrăm sáu mươi mốt, tôi thật sự không biết Lâm Lỗi đi đâu.”Lâm Phàm cũng phối hợptrịnh trọng gật đầu để tăng độ tin cậy, ông chồng cô đeo nỗi oan không giảinày, sao cô không đau lòng cho được.“Tôi biết.” Dương Thông ngồi trên sofa, chịuđựng ánh mắt đồng tình của đám Tiểu Ngọc bắn tới, thản nhiên đáp.
Cùng là phụ nữ, LâmPhàm nhạy cảm phát hiện đáy mắt cô ấy thoáng chút bi thương, không tự chủ đượchỏi “Cô Dương, cô…” Cô muốn hỏi vì sao cô ấy lại chọn Lâm Lỗi? Nhưng nghĩ lại,hỏi câu ấy vào lúc này có hơi ngại, nửa câu sau tự động biến mất.“Tôi biết cômuốn hỏi gì.” Dương Thông không hổ là Dương Thông, hồi đó chỉ liếc mắt một cáilà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260141/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.