“Là ông?! Đội trưởng Khương?!” Lâm Phàm đột nhiên nhớ đếnchuyện gián điệp mà Trân Hương nói với mình.
Chẳng lẽ Khương Đàolà tên gián điệp trong miệng Trân Hương?!Không sai, người đến chính là đội trưởngđội đặc nhiệm Khương Đào, cũng là một trong những sĩ quan trọng yếu tham gia vụkhủng bố bắt cóc mấy tháng trước.“Lâm Phàm à, cô đúng là, thiên đường có lối khôngđi, địa ngục không cửa lại tiến vào.” Khương Đào cười, nụ cười vặn vẹo khiếnngười ta không rét mà run.Tần Vịnh bỗng dưng đứng dậy đi tới cạnh Lâm Phàm, ômchầm lấy cô, hùng dũng nhìn thẳng vào Khương Đào “Sao? Đội trưởng Khương tínhgiết người diệt khẩu?”Khương Đào nghe xong tiếc rẻ nói “Lâm Phàm là một đặc nhiệmgiỏi, đáng tiếc hơi ngu, hôm nay lại ngu ngốc bám theo tới đây.
Ha ha, anh Tần, anhkhông thể trách tôi, anh biết hậu quả nếu tôi thả cô ta về.”“Đội trưởng Khương…ông?” Cái đầu nhỏ bé của Lâm Phàm còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì,trừng mắt nhìn lão ta.
Cho dù lão là nộigián đi nữa thì sao lại tới đây? Vừa rồi gã kia bảo cô, Jack muốn gặp cô,Khương Đào là Jack? Lão và Tần Vịnh, còn Hera nữa, có quan hệ gì?“Được rồi.
Hôm nay để cô chết rõràng, miễn cho đến chỗ Diêm Vương còn chưa biết vì sao mình chết.” Khương Đàonói bằng cái giọng bố thí “Tôi biết cô đang nghĩ gì, tôi cũng biết cô bạn thânTrân Hương của cô nhận lệnh bí mật từ cấp trên mới chuyển tới.
Không sai, tôi chínhlà gián điệp cô ta muốn tìm.
Đáng tiếc cô ta ngungốc y hệt cô, chỉ biết chiến đấu, xài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260137/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.