"Ô, a, nhưng...!
Hạng Diêu Linh đứng dưới đất hơi sốt ruột, mở miệng ô a khiến người khác không hiểu được.
"Chúng ta đi tắm rồi đi ngủ!"
Hạng Chí Viễn lên trước bế Hạng Diêu Linh lên lầu, khi đi qua Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn hằn học trừng mắt với cô một cái: "Không được dạy cho trẻ con lấy thức ăn cho cô!"
"..."
Giang Ninh Phiến cạn lời, con mắt nào của anh thấy cô dạy rồi.
Cô lười tranh luận với Hạng Chí Viễn, cầm hộp cơm lên ăn tiếp, đặt một miếng sườn vào miệng, hương vị còn ngon hơn sườn nướng đặt bên ngoài nhiều.
Nhưng cô vừa nếm đã biết không phải đích thân Hạng Chí Viễn nướng.
Hai năm rồi, cô vẫn còn nhớ hương vị mà Hạnh Chí Viễn nấu, đúng là không thể tin được.
Giang Ninh Phiến cầm hộp cơm định đi về phòng làm việc, Hạ Tiêm Tiêm đi qua từ bên cạnh cô, thấy cô thì khẽ mỉm cười, đôi mắt trong veo linh động: "Cô Giang, vất vả rồi."
"Đây là công việc của tôi."
Giang Ninh Phiến khẽ cúi đầu với cô ấy và nhàn nhạt nói.
"Tôi lên lầu đây."
Hạ Tiêm Tiêm cười đi lên lầu.
Giang Ninh Phiến nhìn theo, chỉ thấy tay Hạ Tiêm Tiêm cầm áo tắm màu xám rất lớn, vừa nhìn đã biết không phải của phụ nữ.
Ánh mắt Giang Ninh Phiến dần dần tối đi, cơ thể như bị thứ gì đâm, có cảm giác hơi đau, cảm giác đau đó len lỏi qua từng lỗ chân lông của cô.
Cô từng nghĩ rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2560002/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.