Hạng Chí Viễn trừng mắt với Giang Ninh Phiến, miệng ép ra một chữ: "Được!"
Người phụ nữ này được lắm.
Câu này, Hạng Diêu Linh nghe hiểu, gương mặt nghiêm túc, đôi tay nhỏ sờ mặt Hạng Chí Viễn: "Ba không được hung dữ, hung dữ không phải đứa trẻ ngoan."
"Biết rồi."
Hạng Chí Viễn gần như nghiến răng nói.
Hai năm rồi, hai năm anh chưa gặp con gái nên rất đáp ứng yêu cầu của con gái.
"Ba giỏi."Hạng Diêu Linh vui vẻ cười, chu môi hôn lên má anh một cái, ướt nhẹp, nhớp nháp.
Bỗng chốc mặt Hạng Chí Viễn đen lại: "Con có đánh răng súc miệng không đó?"
Bảo mẫu bên cạnh trả lời: "Vẫn chưa, cô hai vừa dậy đã đòi xuống đây."
"..."
Hạng Chí Viễn nghe vậy thì mặt đen hơn.
"Hì hì."
Giang Ninh Phiến đứng đó nhìn mặt đẹp đẽ của Hạng Chí Viễn đen hơn đít nồi thì bất giác, tay che miệng, đôi mắt xinh đẹp cong lên, mắt hiện lên ý cười.
Chứng sạch sẽ của anh vẫn nặng như vậy, hai năm rồi mà cũng không sửa đổi.
Hạng Chí Viễn buồn bực trừng mắt nhìn Giang Ninh Phiến, cô đứng đó mỉm cười, nét cười trong mắt lấp lánh chói mắt anh.
"Cười gì mà cười!"
Hạng Chí Viễn gào cô một câu rồi bế Hạng Diêu Linh đi.
Sau khi Hạng Diêu Linh ra tay, Hạng Chí Viễn coi như phối hợp, cuối cùng giao lịch trình ra và để bọn họ lắp máy giám sát khắp biệt thự.
Cả ngày, Hạng Chí Viễn đều ở nhà với Hạng Diêu Linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559993/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.