Hạng Diêu Linh thoải mái mà ngồi ở bên trên, cười hì hì nhìn Hạng Chí Viễn, tay nhỏ nhẹ xoa mặt anh: “Ba, ba thật xinh đẹp.”
“Đấy là từ để tả con gái.”
Hạng Chí Viễn đen mặt nói, quyết định mở rộng vốn từ vựng của Hạng Diêu Linh.
“Đôi mắt, cái mũi, miệng...” Hạng Diêu Linh vuốt ngũ quan của anh gọi tên.
Hạng Chí Viễn trầm giọng nói: “Con đã xong chưa?”
Cô bé có thể ngoan ngoãn mà đi WC không vậy.
“Ừm...” Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt bình thản ung dung mà tự hỏi hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu nhỏ: “Chưa xong.”
“...”
Lần đầu tiên Hạng Chí Viễn cảm nhận được sự tuyệt vọng khi làm ba.
Giang Ninh Phiến chịu giao con gái cho anh một cách thoải mái như vậy, là do muốn chỉnh đốn anh sao?
Cuối cùng, Hạng Chí Viễn cũng xử lý xong chuyện “Ấy ấy” cho Hạng Diêu Linh, đuổi Hạng Diêu Linh ra ngoài cho bảo mẫu trông, còn mình thì ở trong nhà vệ sinh rửa đi rửa lại tay mình, rửa sạch rồi vẫn rửa tiếp.
Cứ như hận không thể rửa bong một lớp da.
Hạng Chí Viễn nâng tay mình lên ngửi thử một cái, mày nhíu chặt, lại rửa tiếp.
Rửa xong mười mấy lần, Hạng Chí Viễn cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa, thay áo choàng tắm đi ra.
Vừa mở cửa ra.
Lại nghe thấy một tiếng mèo kêu nhỏ.
“Meo...”
Hạng Diêu Linh đứng ở cửa, hai tay xòe rộng ra, bày ra dáng vẻ giống như mèo con, cười hì hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559975/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.