Hạng Diêu Linh đã thức dậy từ sớm.
Giang Ninh Phiến rửa mặt cho cô bé xong, tết hai bím tóc xinh đẹp, Hạng Diêu Linh nhảy nhót đi ra ngoài, lớn tiếng gọi: "Bà ngoại, bà ngoại, dậy thôi!"
"Đừng quấy rầy bà ngoại, để bà ngủ thêm một lát, mẹ đi làm bữa sáng."
Giang Ninh Phiến nói với con gái, sau đó đi về phía phòng bếp.
Vừa đập được một quả trứng, Hạng Diêu Linh đã đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ lo lắng: "Mẹ, bà ngoại mất rồi, mất thật rồi!"
"Mất rồi?"
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, muốn bảo cô bé đừng nói lung tung.
Hạng Diêu Linh bước tới túm lấy quần ngủ có đường kẻ màu hồng của cô rồi kéo ra bên ngoài, Giang Ninh Phiến đành phải đi theo.
Thấy cửa phòng ngủ của Hạ Tư Duệ bị đẩy ra một chút, cô đi vào, người ngây ra, chỉ thấy chăn gối ở trên giường được xếp gọn gàng, dấu vết như thể tối hôm qua không hề có ai ngủ.
Giang Ninh Phiến nhìn sững sờ, đang muốn gọi điện thoại thì phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một tờ giấy.
Cô cầm lên, là thư mà Hạ Tư Duệ để lại...
[Cô nhóc:
Mẹ về Cảng Biển đây.
Đừng trách hai năm nay mẹ luôn ép con, tuổi tác của mẹ càng lúc càng lớn, ngày càng vô dụng, đã làm lạc mất Chuông nhỏ hai lần, tiếp tục ở lại sẽ chỉ liên lụy đến con.
Lập một gia đình cho Chuông nhỏ đi, ở trong một gia đình không trọn vẹn, đừng nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559945/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.