Trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Ninh Phiến đau đầu mà đè lên huyệt thái dương, ngước mắt áy náy mà nhìn về phía An Vũ Dương: “Thật ngại quá, cứ để anh phải luôn gánh chịu thân phận giả này trên lưng.”
Đối mặt với Hạ Tư Duệ, cô hoàn toàn không nói ra được rằng ba của đứa bé là Hạng Chí Viễn.
An Vũ Dương vừa gánh vác, gánh đến tận hai năm, trong hai năm cũng từng không ít lần bị Hạ Tư Duệ quở trách.
An Vũ Dương nhìn về phía cô, cong khóe môi, nụ cười có chút chua xót: “Cô biết tôi không ngại tiếp tục gánh vác mà.”
Thậm chí, anh ta muốn gánh vác cả đời.
“Mẹ...” Chuông Nhỏ ngồi ở trên ghế dựa trẻ con cao cao, đôi mắt to chớp nhìn về phía bọn họ: “Hai người kết hôn đi, hai người kết hôn đi.”
“Đừng làm ầm ĩ với bà ngoại nữa.”
Giang Ninh Phiến nghiêm túc mà nhìn về phía Chuông Nhỏ.
“...”
Chuông Nhỏ bị bịt miệng, phồng má không nói chuyện nữa.
“Tôi sẽ tự mình giải quyết.” Giang Ninh Phiến nhìn về phía An Vũ Dương, bình thản mà nói.
Nghe vậy, An Vũ Dương ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tối tăm, không lên tiếng.
Đồ ăn phong phủ bày đầy một bàn, mấy người lại đều chưa hề động đũa, để mặc thức ăn dần dần nguội lạnh.
Ban đêm.
Giang Ninh Phiến kể truyện cổ tích cho Hạng Diêu Linh, Hạng Diêu Linh nghe xong thì nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô nhẹ tay nhẹ chân mà tắt đèn đi, đặt sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559941/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.