Sau khi Giang Ninh Phiến nghe thấy ghế sau vang lên tiếng động, cô nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy Hạng Diêu Linh giơ chân nhỏ, tay nhỏ muốn bắt lấy chân nhỏ, nhưng bị ghế an toàn níu lại không bắt được, trên khuôn mặt nhỏ cực kỳ rối rắm.
“Con muốn làm gì?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Đưa giày nhỏ anh trai, anh trai rất thích giày nhỏ của con.” Hạng Diêu Linh nghiêm trang mà nói.
“Gọi chú.”
“Không, anh trai.”
“Con còn gọi anh trai nữa, mẹ sẽ không cho con nói chuyện với anh ta.” Giang Ninh Phiến lôi ra đòn sát thủ, Hạng Diêu Linh sợ nhất là người khác không nói chuyện với cô bé.
Hạng Diêu Linh rối rắm mà nghĩ ngợi, thỏa hiệp mà nói: “Vâng ạ. Mẹ, con còn được chơi với chú nữa không?”
“Được, con có số điện thoại của chú không?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Không có.” Hạng Diêu Linh đau lòng mà nói: “Con ngủ xong, chú biến mất, mở mắt ra, con nhìn thấy cô giáo Mỹ Mỹ.”
“...”
Giang Ninh Phiến cảm thấy hơi bất đắc dĩ đối với hình dung của con gái.
“Chú đối tốt với con lắm nhé.” Hạng Diêu Linh rất nhớ Hạng Chí Viễn, vẻ mặt buồn rầu mà ngồi ở trên ghế an toàn trẻ em.
“Đối tốt như thế nào?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Chú ấy tết bím tóc cho con.” Hạng Diêu Linh dựng thẳng tay nhỏ lên muốn nghiêm túc mà đếm lại một lần những gì Hạng Chí Viễn đối tốt với cô bé, nói xong một cái, bỗng nhiên lại không đếm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559937/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.