Hạng Diêu Linh ngạc nhiên nhìn anh: "Sao anh biết?"
"..."
Hạng Chí Viễn xoa thái dương, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, lạnh giọng hỏi: "Người nhà con đâu, ba mẹ con đâu?"
"Mẹ đi làm."
Hạng Diêu Linh trả lời rất nhanh, cô bé nói câu này với rất nhiều người lớn.
"Ai đưa con đến?" Hạng Chí Viễn không ngờ mình lại lãng phí thời gian vì một con bé.
Hạng Diêu Linh nghe vậy chớp mắt, dùng tay hình dung: "Bà ngoại, bà ngoại đi lạc rồi, bà ngoại đến đã đi lạc rồi."
"Là con đi lạc đó."
Hạnh Chí Viễn sửa cô bé.
Cô bé lạc mất người nhà mà vẫn bình tĩnh, không hề khóc.
"Em không lạc, bà ngoại lạc." Hạng Diêu Linh đi lạc nghiêm túc nói.
Cô bé dứt lời, loa thông báo tìm người vang lên: "Chuông Nhỏ, bạn nhỏ Chuông Nhỏ mặc chiếc đầm búp bê hồng, bà ngoại đến đây tìm con, đứng nguyên chỗ đó không được đi, không được nói chuyện với người lạ, cũng đừng khóc, bà ngoại sẽ đến ngay thôi."
Nghe loa phát thanh, Hạng Diêu Linh thông minh cười: "Bà ngoại, bà ngoại em."
Hạng Chí Viễn đang định đứng lên, tầm mắt lướt qua chiếc chuông vàng trên giày cô bé, ngực chấn động một cái.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn một tay bế Hạng Diêu Linh lên, một tay lấy sợi dây chuyền trên giá, bế cô bé ra quầy tính tiền, quét thẻ thanh toán.
"Cho con." Hạng Chí Viễn đưa dây chuyền mặt răng cho cô bé.
Hạng Diêu Linh đứng trên quầy thu ngân, đôi tay mũm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559901/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.