“Có, có, có.”
Chuông Nhỏ mở to đôi mắt xinh đẹp, không ngừng lặp lại ba lần, tiếng bi bô nghe thật hay.
Bỗng nhiên Chuông Nhỏ duỗi cánh tay nhỏ mập mạp ra nâng mặt cô lên: “Miệng, a…”
Lại tới.
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ há to mồm: “A.”
Chuông Nhỏ nghiêm túc nhìn miệng cô, ánh mắt giống như quả nho đen nhanh như chớp nét moi miệng cô.
Nhìn một hồi, Chuông Nhỏ gật đầu như có thật: “À không có, là mẹ, là mẹ.”
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng.
Hai năm trước, Hạng Chí Viễn đánh gãy một chiếc răng của cô, ở vị trí bên trong bình thường nói chuyện người khác sẽ không để ý.
Nhưng Chuông Nhỏ lại xem cái này như chứng nhận cô có phải người mẹ tiêu chuẩn không.
Không có răng chính là mẹ, có răng thì không phải.
Hạ Tư Duệ từ bên trong đi ra, thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Nhìn xem, nhìn xem, con bận rộn đến nỗi con gái con cũng không nhận ra con rồi.”
Còn muốn phân biệt dựa vào răng.
“Mẹ, mẹ cứ nghe con bé nói, con bé nhận ra con, con bé cố ý thôi.” Giang Ninh Phiến đứng lên, cố ý oán trách nhìn Chuông Nhỏ: “Con có phải cố ý không?”
“Ha ha.”
Chuông Nhỏ cười lanh lợi, đưa tay kéo cô vào trong: “Mẹ tới đây, mẹ tới đây, có tên ngốc, rất nhiều tên ngốc…”
“Gọi là đơn đăng ký.” Hạ Tư Duệ uốn nắn cháu ngoại, không nhịn được lắc đầu: “Không biết nói còn cố nói, chưa thấy đứa trẻ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559887/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.