Không phải cô cứu anh, một mình anh không có vũ khí rất khó để phá vòng vây ra ngoài.
Giang Ninh Phiến yên lặng nhìn anh: "Không cần, tôi là một cảnh..."
"Cô nghĩ nhiều rồi." Ánh mắt Hạng Chí Viễn lạnh lẽo nhìn cô: "Tôi trả cô ân tình này là tôi chỉ muốn ghi nhớ nỗi nhục mà cô mang lại cho cô."
"..."
Mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch.
Anh chỉ muốn nhớ nỗi hận dành cho cô, chỉ muốn nhớ mang bánh giòn cho Tiêm Tiêm.
Rất tốt.
Đây chính là điều cô muốn, không phải sao? Cầu được ước thấy.
Cô nhàn nhạt cười một cái, hỏi: "Vậy anh trả tôi như thế nào?"
"Đợi đó."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói xong, đi thẳng đến chiếc xe phía trước nói với Cô Minh Thành ở bên cạnh: "Đi điều tra chỗ nào ở Hồng Cảng có bán kẹo giòn."
"Kẹo giòn? Cậu chủ, không phải bây giờ chúng ta nên đi tập hợp người để tối nay đối phó..."
"Tiêm Tiêm muốn ăn, bảo cậu tra thì tra!"
"Vâng, cậu chủ."
Cô Minh Thành gật đầu.
Giang Ninh Phiến nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mặt từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nhàn nhạt.
Hạng Chí Viễn đi về phía trước, đi được vài bước, anh dừng chân lại một lúc, không quay đầu rồi tiếp tục đi thẳng.
Giang Ninh Phiến ngồi trên xe, nhìn Hạng Chí Viễn và Cô Minh Thành lên xe, hai chiếc xe đen hiên ngang rời đi.
Cô dùng mắt đưa tiễn họ rời đi, bọn họ cách cô càng lúc càng xa, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559868/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.