“Mau nói đi chứ.”
Giang Ninh Phiến gấp đến mức không chịu nổi, tầm mắt xẹt qua sau lưng Cô Minh Thành, cô vội vàng lấy súng lục ra không cần nghĩ ngợi mà bắn qua đó.
Cô Minh Thành ngạc nhiên đến ngây người, cho rằng cô bắn mình, vội vàng cúi người xuống, trong mắt lộ ra sự oán hận.
“Bằng.”
Theo súng vang lên, phía sau anh ta cách đó không xa, một gã mặc đồ đen theo tiếng ngã xuống đất.
Cô Minh Thành ngây người.
“Anh mau lên xe!”
Giang Ninh Phiến hét to với anh ta, giữa mày toàn là vẻ sốt ruột.
Lúc này rồi mà anh ta vẫn còn sững sờ được, ở bên cạnh Hạng Chí Viễn mấy năm nay yên bình quá à.
Lúc này Cô Minh Thành mới phản ứng lại, hiểu ra Giang Ninh Phiến là đang cứu mình, lập tức mở cửa xe phía sau ngồi lên.
“Hạng Chí Viễn ở đâu?”
“Chị đi cứu cậu chủ?” Cô Minh Thành ngồi ở phía sau, ôm cánh tay bị thương, nghi ngờ hỏi.
Giang Ninh Phiến cẩm thấy bó tay với tư duy chậm chạp của Cô Minh Thành, nói: “Không phải, tôi đi đưa cho anh ấy hai khẩu súng!”
Cô vừa nói như vậy, Cô Minh Thành ngược lại hiểu ra.
Trận bắn súng tối nay xảy ra bất ngờ, địch mạnh ta yếu, người bọn họ mang đến không nhiều lắm, gần như đều đã nằm xuống đất, nếu Giang Ninh Phiến thật sự muốn giết cậu Hạng, thì chỉ cần chờ ở bên ngoài là được, không cần mạo hiểm làm gì.
“Ở bên kia, cậu Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559864/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.